Muốn Tôi Ly Hôn? Không Dễ Vậy Đâu - 13. Bị phản bội
Cập nhật lúc: 2025-02-11 02:59:12
Lượt xem: 100
Thái độ của Tô Minh Xuyên vẫn khá thong dong:
“Pháp luật đòi hỏi bằng chứng. Anh không hề ngoại tình, em không có quyền yêu cầu anh ra đi tay trắng.”
Tôi cười lạnh, ném xấp ảnh xuống bàn trước mặt anh ta.
“Đây chính là bằng chứng.”
Anh ta lật từng tấm ảnh, sắc mặt càng lúc càng đen.
Bạch Nhược Vân giật lấy xấp ảnh, nhìn lướt qua rồi cười khinh bỉ:
“Chỉ thế thôi à? Chỉnh sửa ảnh rồi vu khống?”
Tôi cười nhạt:
“Giả bộ cái gì? Ảnh này không phải do chính cô chụp sao?
“Cho dù cô đã xóa trong điện thoại, tòa án vẫn có cách khôi phục.”
Thám tử tư của tôi đã đột nhập vào điện thoại của Bạch Nhược Vân và lấy được những bức ảnh này.
Tôi không ngờ rằng, đến nước này mà Tô Minh Xuyên vẫn phủ nhận:
“Anh biết em hận anh, nhưng anh có nguyên tắc.”
Tôi cau mày nhìn anh ta:
“Nếu hai người không chịu nhận, vậy để tôi gọi thám tử đến.”
Chẳng bao lâu sau, thám tử đến thật, như thể anh ta đã đợi sẵn gần đó.
Lúc bước vào, tôi vô tình bắt gặp ánh mắt anh ta và Bạch Nhược Vân trao đổi với nhau một cách mờ ám.
Lúc đó, tôi đã linh cảm có điều gì đó không ổn.
Nhưng đáng tiếc, tôi nhận ra quá muộn.
Thám tử lên tiếng:
“Những bức ảnh chụp ngoài trời là thật.
“Còn mấy bức ảnh giường chiếu… là do bà Bạch yêu cầu tôi ghép.”
Tôi c.h.ế.t sững.
Là tôi quá bất cẩn.
Không ngờ một thám tử nổi tiếng như anh ta cũng có thể bị mua chuộc.
Bạch Nhược Vân lập tức nắm lấy điểm yếu của tôi, giận dữ hét lên:
“Cô dám bịa đặt! Tôi kiện cô tội xúc phạm danh dự!”
Tôi không thể nhận tội, lập tức đáp trả:
“Những bức ảnh đó là do Viên Phi tự ý chỉnh sửa, không liên quan đến tôi.
“Tôi cũng bị lừa!”
Viên Phi giả vờ vô tội, nói:
“Bạch tiểu thư, khi cô yêu cầu tôi lấy ảnh, tôi đã cảnh báo đây là hành vi vi phạm pháp luật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/muon-toi-ly-hon-khong-de-vay-dau/13-bi-phan-boi.html.]
“Chính cô khăng khăng muốn làm, thậm chí còn trả thêm 30.000 tệ cho tôi.”
À…
Tôi nói rồi mà, sao đột nhiên anh ta lại đòi tăng giá?
Hóa ra là để giăng bẫy tôi.
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, nghiến răng nói:
“Viên Phi, anh lừa đảo. Cứ chờ bị kiện đi.”
“Còn cô nữa, Bạch Nhược Vân, muốn kiện tôi thì cứ kiện đi. Tôi không quan tâm.
“Bây giờ tiền thuê luật sư của tôi đều là tiền nhà họ Tô, tôi có thể kiên trì tới cùng.
“Chỉ sợ là cô không đợi nổi mà thôi.”
Nói xong, tôi quay người rời đi.
Tô Minh Xuyên gọi tôi lại:
“Hôm nay chúng ta đến để bàn chuyện ly hôn, em chưa nói xong điều kiện đã muốn đi rồi sao?”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta:
“Tôi chỉ có một điều kiện duy nhất: Anh phải ra đi tay trắng, nếu không thì không cần bàn.”
Sau đó, tôi mặc kệ họ, dẫn theo luật sư rời khỏi phòng.
Hôm sau, có lẽ Tô Minh Xuyên đã suy nghĩ kỹ, anh ta hẹn tôi cùng luật sư đến công ty.
“Bạch Dĩ Vi, anh đã khuyên được Nhược Vân, cô ấy sẽ không kiện em.
“Nhưng đây là cơ hội cuối cùng của em. Nếu không biết trân trọng, em sẽ chẳng nhận được gì cả.”
Tôi chẳng mảy may bận tâm đến lời đe dọa của anh ta.
Anh ta nghĩ tôi không còn quân bài nào trong tay.
Nhưng thực ra, tôi có.
Tôi đề nghị đổi địa điểm gặp mặt thành một quán trà có tính riêng tư cao.
Sau đó, tôi mặc một chiếc váy rộng thùng thình, để lộ cái bụng mà tôi đã giấu suốt ba tháng qua.
Khi tôi đến nơi, tất cả đã có mặt—bao gồm cả Bạch Nhược Vân.
Vừa hay, những người cần biết đều ở đây cả rồi.
Tô Minh Xuyên vốn đang nói chuyện với Bạch Nhược Vân, nhưng khi nhìn thấy tôi, anh ta sững sờ, bật dậy khỏi ghế.
“Em có thai?”
Bạch Nhược Vân siết c.h.ặ.t t.a.y anh ta, giọng đầy nghi ngờ:
“Cô ta có thai chẳng qua là bằng chứng chứng minh cô ta ngoại tình, đúng không?”
Tôi liếc chị ta một cái, cười nhạt.
Tự lừa mình dối người mà thôi.
Thực tế, từ trước khi Bạch Nhược Vân quay về, chúng tôi đã bắt đầu chuẩn bị cho việc mang thai.
Có lẽ Tô Minh Xuyên cũng đã quên mất chuyện này rồi.