Muốn Ở Bên Tám Nam Sủng Là Sai Sao? - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-01-23 15:57:49
Lượt xem: 90
14
Sau khi bị đánh một trận, Tạ Trừng dường như đã hiểu chuyện hơn rất nhiều.
“Hạ thần cảm tạ điện hạ, thần có tài đức gì mà lại được người ưu ái đến vậy.”
Ta vừa nhẹ nhàng đút thuốc vào miệng Tạ Trừng, vừa chỉnh sửa lại mái tóc mai cho hắn ta.
“A Trừng, ngươi nói gì vậy? Trong số những người đó, bổn cung tín nhiệm ngươi nhất. Nếu không, sao bổn cung lại giao nhiệm vụ dạy dỗ Oánh Nhi cho ngươi chứ?”
Trong lúc ta đang tắm, Vệ Nhiễm tự nguyện đến kỳ lưng giúp ta.
“Điện hạ dạo này có phải có điều gì phiền lòng? Đừng ngại nói ra, thần nguyện chia sẻ nỗi lo cùng người, chỉ mong người đừng giận nữa.”
Ta vừa nhẹ nhàng xoa cơ n.g.ự.c của Vệ Nhiễm, vừa chỉ vào nốt ruồi bên n.g.ự.c y và nói:
“Bổn cung đang nghĩ đến việc xỏ một lỗ ở đây, treo một cái chuông nhỏ vào, mỗi khi ngươi cử động thì chuông sẽ kêu leng keng. Nghe âm thanh đó, bổn cung chắc chắn sẽ cảm thấy rất vui vẻ.”
Vệ Nhiễm: “…”
Lâm Húc mang sổ sách doanh thu quý một đến trình bày cho ta, đồng thời bày tỏ lòng trung thành:
“Điện hạ, nhà họ Lâm của hạ thần tuyệt đối không có ý định hai lòng với người."
“Hạ thần hiểu rõ mình không giống như những người khác. Họ có chức tước và gia thế hiển hách, nhưng hạ thần chỉ có mỗi người là chỗ dựa duy nhất…”
Ta mỉm cười nhạt: “Ý ngươi là muốn dâng toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Lâm để làm lễ cưới cho bổn cung sao?”
Lý Huyền tự biết mọi chuyện đều do mình gây ra, nửa đêm bò lên giường ta, tự đề xuất hiến thân:
“Điện hạ! Xin ngài hãy thu nhận thần! Thần chỉ xin ngài tha cho phụ thân và các huynh đệ của thần.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
“Mọi lỗi lầm đều do A Huyền gây ra…”
Ta còn chưa kịp an ủi cậu ta thì Lý Huyền đã bị Thẩm Lý từ trên cây nhảy xuống, túm lấy cổ áo và ném ra ngoài.
“Điện hạ còn chưa lành vết thương ở sau đầu! Ngươi có ý đồ gì?”
Nàng ấy lôi Lý Huyền đi mà không thèm liếc nhìn ta. Còn ta thì giả vờ ngủ tiếp, nhưng đến nửa đêm, ta lẻn đến phòng của Trình Mộc Lâm, đè hắn xuống giường:
“Tiểu Hầu gia, ngươi có thấy kích thích không? Suỵt, đừng để người khác nghe thấy nhé!”
Sáng hôm sau, mọi người trong phủ đều thấy ta bước ra từ phòng Trình Mộc Lâm. Một nửa số họ mắt đỏ hoe.
Trình Mộc Lâm hét lên đầy oan ức: “Bản thế tử không có! Chính độc phụ này không biết xấu hổ, tự ý bò lên giường của ta…”
Ta nhìn hắn với ánh mắt đầy yêu thương, ra vẻ không quan tâm hắn nói gì:
“Tiểu Hầu gia nói gì thì cứ thế đi.”
Phong Ảnh Nguyệt ném mạnh bữa sáng lên bàn: “Được rồi! Ta đi đây! Dù sao ta ở trong phủ này cũng chỉ là kẻ thừa thãi."
“Sau này nếu điện hạ muốn uống cháo gà ta nấu, e là không còn cơ hội nữa đâu!”
Ta lập tức buông Trình Mộc Lâm ra vội vã đuổi theo Phong Ảnh Nguyệt.
“A Nguyệt! Đợi bổn cung! Nghe bổn cung giải thích đã!”
15
Tranh sủng cũng giống như hắt hơi, một khi đã bắt đầu thì không ai có thể dừng lại được.
Trước đây, mọi người đều biết bổn cung yêu quý bọn họ đến nhường nào, nên chẳng ai cần tranh giành. Bây giờ thấy người khác tranh, ai nấy đều muốn chen chân vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/muon-o-ben-tam-nam-sung-la-sai-sao/chuong-7.html.]
Thẩm Lý bưng bảng tên đến trước mặt ta với vẻ mặt khó chịu:
"Hôm nay điện hạ muốn ai hầu hạ?"
Ta đáp lại: "Ai bổn cung cũng thích, ai bổn cung cũng không nỡ, thôi thì… tất cả vào đi!"
Cả tám người sau khi nhận được thông báo đều tưởng rằng sự nịnh nọt của mình đã thành công, bèn chải chuốt một phen rồi lũ lượt kéo đến tẩm cung của ta.
Khi thấy tất cả đều có mặt, ai nấy đều sững sờ:
"Điện hạ… sao lại thế này?"
Ta vỗ vỗ lên chiếc giường rộng mười mấy thước của mình, ra hiệu cho họ lên:
"Còn đứng đó làm gì? Lên đi!
"Bổn cung nghĩ kỹ rồi, các ngươi đều là người của bổn cung, sao bổn cung có thể thiên vị người này mà bỏ rơi người kia chứ?
"Lên đây! Cùng ngủ cả đi! Bổn cung phải chia đều ân huệ!"
Bọn họ hoảng sợ, định chạy trốn:
"Điện hạ tha mạng, thần không dám nhận ân sủng này..."
Ta lập tức gọi Thẩm Lý đến:
"A Lý! Khóa cửa lại!
"Hôm nay, đừng ai mơ được xuống giường!"
16
Chuyện ta cạo trọc đầu Sở Oánh không ai biết, nó lấy cớ bệnh không lên triều, mọi chính sự đều do ta tự mình quyết định.
Còn về chuyện ta dùng ngọc tỷ ném người trong Kim Loan điện thì chẳng mấy chốc đã lan khắp triều đình và hậu cung.
Có người nói ta quá ngông cuồng, khinh thường hoàng quyền, hoàn toàn không để nữ đế vào mắt. Thậm chí, có kẻ còn nói nữ đế chẳng là gì, chẳng qua chỉ là món đồ trang trí của Trưởng công chúa nhiếp chính, chỉ cần ta liếc mắt một cái, nó sẽ sợ đến vỡ mật.
Một số khác cho rằng Đại Hạ nữ quyền thịnh vượng, gà mái gáy sáng, luân thường đảo lộn, trời đất đảo điên.
Ai nói đấy? Nói hay lắm!
Đã vậy, Đại Hạ từ hoàng đế đến nhiếp chính đều là nữ tử, thì có thêm nữ quan cũng có sao?
Ta liền mở kỳ ân khoa dành cho nữ tử, cho phép họ tham gia thi văn, thi võ để đỗ đạt công danh, bổ nhiệm chức quan.
Không mở thì thôi, vừa mở ra mới ngạc nhiên nhận thấy Đại Hạ chúng ta quả thật có không ít nữ nhân tài giỏi, văn võ song toàn, khiến người khác phải mở rộng tầm mắt.
Trong số đó, đa phần là xuất thân từ danh gia vọng tộc, có những nữ tử xuất thân từ dòng dõi tướng quân, cũng có những tiểu thư thế gia danh giá.
Trạng nguyên khoa văn lần này là Phùng Tuyết Ân, cháu gái trưởng của Thành Quốc công phủ, được mệnh danh là tài nữ đệ nhất kinh thành.
Trạng nguyên khoa võ là Tào Vân An, nữ nhi Đốc quân Lương Châu, dung mạo anh khí hiên ngang, đúng là nữ trung hào kiệt.
Cả hai đều cảm kích ơn tri ngộ của ta, tự nhận là môn sinh của bổn cung, thề sẽ tận tâm cống hiến, dù có c.h.ế.t vạn lần cũng không hối tiếc.
Đám lão thần nghe vậy tức giận đến mức râu tóc dựng ngược. Nhiều kẻ nằng nặc đòi từ quan về quê, không muốn cùng nữ tử đồng triều làm quan.
Tuổi thọ máy lão đó cũng đã cao, còn vì triều đình mà dốc hết sức mình, giờ muốn về quê dưỡng lão, bổn cung sao có thể không đồng ý chứ?
Ta liền phê chuẩn hết!
Những vị trí trống trong triều đình bỗng dưng thừa ra. Ta nhân cơ hội này mà bổ nhiệm người của mình vào.