Muốn Ở Bên Tám Nam Sủng Là Sai Sao? - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-01-23 15:57:56
Lượt xem: 112
Ta không hạ chiếu phế đế, nhưng ai cũng biết, Sở Oánh không còn cơ hội làm hoàng đế nữa.
Thẩm Lý và Tào Vân An rất đáng khen, đã đánh cho quân Tây Nhung liên tiếp bại trận. Chỉ với ba vạn quân mà đối đầu với mười vạn quân Tây Nhung, thắng liền mười trận, g.i.ế.c một vạn quân địch, bắt sống ba vạn, thu được vô số trâu bò dê cừu. Mới mười tám tuổi mà đã lập chiến công hiển hách, vinh quang trở về triều.
Nghe tin ba kẻ mình ghét nhất đều đã chết, Thẩm Lý vui mừng đến nhảy dựng lên:
"Ôi chao! Điện hạ, sao người không báo trước cho nô tỳ để nô tỳ còn về dự tiệc!"
Ta nhướn mày:
"Báo cho ngươi làm gì?"
Thẩm Lý nói:
"Tất nhiên là để nô tỳ về dự tiệc rồi! Phủ công chúa của chúng ta đã bao nhiêu năm rồi mới có một hỷ sự lớn như thế này!"
Người bên cạnh nhắc nhở:
"Tướng quân cẩn ngôn!"
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Thẩm Lý không để tâm:
"Điện hạ đã nhìn nô tỳ lớn lên từ nhỏ, tự nhiên hiểu rõ nô tỳ mà."
Ta cố tình tỏ vẻ nghiêm nghị nhìn nàng ấy:
"Giờ ngươi đã là đại tướng quân nắm giữ binh quyền, bản cung định phong ngươi làm Vũ Anh Hầu, cho phép ngươi lập phủ riêng, sao còn có thể hành xử như trẻ con được?"
Nghe vậy, Thẩm Lý hoảng hốt:
"Điện hạ! Người không cần A Lý nữa sao?"
Ta nhẹ giọng giải thích, đó là quy củ. Phải dỗ dành hồi lâu, nàng ấy mới dịu xuống, nói:
"Vậy điện hạ hãy ban cho nô tỳ một phủ đệ gần phủ công chúa đi! Cả tòa phủ của Vân An cũng phải gần phủ Vũ Anh Hầu! Để khi nô tỳ nhớ người, chỉ cần trèo tường là có thể quay lại gặp ngài ngay!"
Đám người phía dưới sợ đến nỗi muốn bịt miệng nàng lại.
24
Quân Tây Nhung đại bại, Bắc Địch sau một trận nội chiến đã nguyên khí đại thương. Sau khi cấu kết với Vệ gia để ám sát ta không thành, chúng liền đến cầu hòa. T
ả Hiền Vương Gia Luật Triệt của Bắc Địch đích thân đến Đại Hạ, tuyên bố mong muốn thiết lập bang giao, nhưng kèm theo một điều kiện.
"Tiểu vương lần này đến, ngoài việc yết kiến Trưởng công chúa điện hạ, còn có một việc muốn thỉnh cầu, đó là xin cầu hôn Nữ đế của quý quốc cho hoàng đế nước ta."
Lời vừa nói ra, triều đình xôn xao cả lên.
Ta ngạc nhiên che miệng lại: "Sứ thần Bắc Địch, Sở Oánh là cháu ruột của bản cung, là một hoàng đế của Đại Hạ đấy! Phải trả thêm tiền!"
Ta liền đưa Sở Oánh từ lãnh cung ra, phong làm công chúa rồi đưa nó đi hòa thân. S
au nửa năm bị nhốt, tóc nó cũng đã mọc dài, búi tóc lên là không còn ai nhận ra sự khác biệt.
Khoác trên mình bộ hỉ phục đỏ thẫm, Sở Oánh đứng dưới tường thành, hai mắt đỏ hoe hỏi ta:
"Tại sao?"
Ta mỉm cười đáp lại: "Ngươi không muốn làm hoàng đế, vậy chỉ có thể làm công chúa thôi. Tranh quyền đoạt lợi không hợp với ngươi, vậy thì đi mà tìm một người đàn ông để gả đi! Hoàng đế Bắc Địch tuổi tác xêm xêm ngươi, gả qua đó sẽ làm quý phi, họ sẽ đối đãi ngươi tử tế. Thấy ngươi có nơi chốn tốt như vậy, cô cô yên tâm rồi. Tin rằng phụ mẫu ngươi dưới suối vàng cũng sẽ cảm thấy an ủi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/muon-o-ben-tam-nam-sung-la-sai-sao/chuong-11.html.]
Sở Oánh nghiến răng, nó siết chặt nắm tay, trừng mắt nhìn ta.
Trong khoảnh khắc đó, ta dường như thấy trong mắt nó có điều gì đó khác lạ, không khỏi nhướn mày.
Mọi chuyện càng lúc càng thú vị.
Sở Oánh đã đi hòa thân, nhưng quốc gia không thể một ngày vô quân.
Dưới sự ủng hộ của văn võ bá quan, ta ngồi lên ngai vàng.
Tân đế đăng cơ, đại xá thiên hạ.
Vụ việc của phụ thân Lý Huyền được khui lại, ta nâng cao hạ khẽ, chỉ bãi chức ông ta, tịch thu gia sản Lý thị rồi đày cả nhà ra biên cương.
Lý Huyền tự biết đó là kết quả tốt nhất, không kêu khóc gì, ngày càng tận tâm hầu hạ ta.
Chỉ là, cậu ta sẽ thường hay nhìn về phương Bắc mà đăm chiêu, ngồi như thế cả ngày.
Ta biết, cậu ta đang nhớ Sở Oánh.
Còn Phong Ảnh Nguyệt, ngay đêm Sở Oánh xuất giá, hắn đã cạo đầu xuất gia, lấy pháp danh là Liễu Không.
Thẩm Lý hỏi ta có nên g.i.ế.c hắn không.
Ta phất tay: "Thôi... cứ để hắn đi đi."
Nhìn lại trước mặt chỉ còn Lý Huyền, Tần Viễn, Lương Đào và Lâm Húc, ta không kìm được mà thở dài:
"Một gia đình tốt đẹp như thế, vậy mà lại tan tác thế này."
"Trẫm bây giờ chỉ còn lại bốn người các ngươi thôi, hu hu hu..."
25
Khi ta từ công chúa trở thành nữ đế, quy mô của lăng tẩm hoàng gia cũng được nâng cấp theo.
Thẩm Lý cứ khăng khăng muốn ta sắp xếp cho nàng ấy một vị trí trong lăng mộ hoàng gia, hơn nữa còn chỉ định phải ở ngay bên cạnh ta. Ta thẳng thừng từ chối: “Ngươi ồn ào quá, trẫm sợ ngươi sẽ làm phiền trẫm và chín người kia vĩnh viễn bên nhau.”
Sau khi triều chính ổn định, các ngôn quan liên tục dâng tấu nói rằng ta không có con nối dõi, ép ta phải lập hoàng phu và nhận con nuôi để duy trì huyết mạch hoàng gia.
Duy trì huyết mạch cái gì, theo như tác giả điên kia viết, trẫm còn chưa xuất hiện đủ mười chương đã c.h.ế.t rồi, làm gì có huyết mạch nào mà duy trì?
Huống hồ, việc có con cũng đâu phải muốn là có ngay được. Nhưng việc lập hoàng phu thì dễ thôi.
Ta hỏi bốn sủng nam còn lại: “Ai trong số các ngươi muốn trở thành hoàng phu của trẫm? Nhưng phải nhớ là hậu cung không được can dự triều chính, sau này chỉ được ở hậu cung mà dạy dỗ con cái thôi.”
Hiện tại, Tần Viễn đã là tả tướng, dưới một người mà trên vạn người. Lương Đào giữ chức Thị lang Binh Bộ, còn Lâm Húc vừa được thăng làm Thượng thư Hộ Bộ.
Phong Ảnh Nguyệt xuất thân từ chốn phong trần, nay đã xuống tóc xuất gia, còn Lý Huyền tuy là người phù hợp nhất nhưng đáng tiếc phụ thân cậu ta không tranh giành được, khiến cậu ta trở thành con của tội thần.
Suy nghĩ một hồi, ta quyết định nhận Thẩm Lý làm nghĩa nữ, phong nàng ấy làm Hoàng thái nữ. Một khi ta có chuyện gì bất trắc, Thẩm Lý sẽ lên ngôi.
Văn võ bá quan đều mắng ta là kẻ hoang đường, nói Thẩm Lý không phải huyết mạch Sở thị.
Ta nói: “Tạm thời cứ dùng nàng đi, sau này nếu có con, trẫm sẽ đổi!”
Các quan văn võ đồng loạt hô: “Hoang đường! Hoang đường!”
Sau khi Sở Oánh được gả sang Bắc Địch, nó đã phải chịu đựng hai năm gian khổ khiến cho bản thân rồi dần trở nên tàn nhẫn.
Nó kích động Thiếu Đế g.i.ế.c c.h.ế.t Tả Hiền Vương, trèo lên vị trí Hoàng hậu Bắc Địch, sau đó phát động ba mươi vạn binh lính tấn công cố quốc, nhắm thẳng Hạ Đô, muốn đoạt lại hoàng vị.