Mượn Mạng - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-01-13 09:18:22
Lượt xem: 81

Nhìn theo bóng lưng cậu ta biến mất, tôi mới từ từ lên tiếng: “Cái tên Chu Ngạn này có vấn đề.”

Tần Dịch tháo mũ ra: “Vậy là cô đã động tay chân vào tấm bùa, đợi ba ngày nữa trăng tròn sẽ buộc á//c qu//ỷ ra khỏi cơ thể hắn.

Ba ngày sau, Giang Tư Trừng gửi tin nhắn.

[“Cô không phải muốn biết ai đã nói cho tôi mượn mạng sống à? Mười giờ tối, gặp tại nhà thể chất.”]

---

Giang Tư Trừng ngồi trên thiết bị thể thao: “Thời Vũ, tôi thực sự không ngờ cậu lại là con gái của M//a vương, nhưng thật đáng tiếc từ tối nay trở đi, cậu sẽ biến mất khỏi thế giới này.”

“Chỉ với những o//án li//nh trong tay cậu sao?”

Giang Tư Trừng có vẻ bất ngờ: “Sao cậu biết?”

“Hôm đó Trần Kỳ đưa vòng tay cho tôi, tôi đã cảm thấy có gì đó không ổn, trong vòng tay không chỉ có x//ương khói mà còn giam giữ rất nhiều o//án li//nh, họ từ nhỏ đã bị luyện hóa, cực kỳ tà//n b//ạo. Mục đích thực sự của cậu không phải là để tặng Trần Kỳ mà là để mượn tay Trần Kỳ gi*t tôi.”

Khuôn mặt bình tĩnh của Giang Tư Trừng ngay lập tức biến đổi: “Cậu đã biết tại sao còn đeo mãi?”

Tôi từ trong túi lấy ra vòng tay ném xuống đất, những o//án li//nh đã bị Tần Dịch đưa về địa phủ nhốt lại từ lâu.

Giang Tư Trừng đi đến bên tôi, thân thể cứng nhắc lắc lư, cười một cách gh//ê r//ợn:

“Không có vòng tay, chỉ cần gi*t cậu sẽ tốn chút công sức mà thôi, hôm nay cậu đã đến đây, đừng có mà nghĩ đến chuyện rời đi.”

Cô ta bỗng nhiên ra tay với tôi, tốc độ rất kỳ lạ.

Tôi nghiêng người tránh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/muon-mang-seow/chuong-9.html.]

Khí tức á//c qu//ỷ trên người Giang Tư Trừng ngày càng nặng, trong thời gian này nhất định cô ta đã gi*t không ít người vô tội.

“Thời Vũ, cậu đi ch*t đi!”

Giang Tư Trừng ra tay quyết liệt, tôi lấy ra tấm bùa.

“Vô ích thôi, những thứ này có thể có tác dụng với á//c qu//ỷ bình thường nhưng hoàn toàn không thể kiểm soát tôi.”

“Thật sao?”

“Làm sao có thể, hắn rõ ràng đã nói…”

Giang Tư Trừng không dám tin, giờ đây cô ta hoàn toàn không thể động đậy.

“Cô nghĩ tại sao Chu Ngạn lại giúp cô như vậy, cô chỉ là một quân cờ của hắn mà thôi, giờ không còn giá trị lợi dụng hắn tất nhiên sẽ không để cô lại .”

Giang Tư Trừng hoảng sợ cực độ:

“Thời Vũ, cậu biết tại sao tôi ghét cậu đến vậy không? Ngày khai giảng cậu đã luôn coi thường tôi, tôi nói chuyện với cậu thì cậu lại không thèm để ý, đúng là tôi là trẻ mồ côi, nhưng trẻ mồ côi thì không xứng đáng nhận được sự tôn trọng của cậu sao!”

Tôi nhíu mày, tôi coi thường cô ta lúc nào ?

Nói gì đi nữa thì giờ không phải lúc để nói những chuyện này.

“Tôi không thích giao tiếp với người khác, cậu không phải đã lợi dụng điểm này để khiến bạn cùng phòng chúng ta cô lập tôi sao?”

“Cậu chính là người đầu tiên coi thường tôi, tại sao cậu lại được yêu thương còn tôi thì luôn phải mắc kẹt trong vũng lầy.”

Tôi không muốn tiếp tục tranh luận với cô ta: “Chu Ngạn, ra đây đi.”

Loading...