Mượn Mạng - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-01-13 09:15:47
Lượt xem: 35
Tôi không bỏ qua ánh mắt né tránh kỳ lạ của Giang Tư Trừng.
Tấm bùa này chuyên trị á//c qu//ỷ, trong khi Giang Tư Trừng hiện tại lại có khí tức của á//c qu//ỷ, tự nhiên cũng sẽ sợ hãi.
Cô ta tìm lý do vụng về để rời đi: “Trần Kỳ, giúp tôi xin nghỉ với giáo viên nhé, tôi đột nhiên nhớ ra bác sĩ bảo hôm nay tôi phải tái khám.”
“Có cần tôi đi cùng không?”
Giang Tư Trừng lập tức vẫy tay, cố tỏ ra bình tĩnh không muốn bị phát hiện: “Không sao, tôi tự đi được.”
Sau khi cô ấy rời đi, Trần Kỳ định trả lại tấm bùa cho tôi.
Tôi nắm lấy cổ tay cô ấy rồi đưa về ký túc.
“Cậu thả tôi ra, cậu định đưa tôi đi đâu?”
“Nhắm mắt lại.”
Ngay giây sau, chúng tôi xuất hiện trong giới âm.
Môi trường tối tăm xung quanh tràn ngập sự qu//ái d//ị và đ//áng s//ợ, Trần Kỳ sợ hãi đến mức chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, cậu ấy ngẩng đầu sợ hãi: “Đây, đây là đâu? Cậu không phải đã bán tôi sang Miến Điện đấy chứ?”
“Nghe ra thì đầu óc cậu cũng không phải để trang trí.”
Trần Kỳ há miệng, trong môi trường lạ lẫm này cô ấy không dám phản bác: “Thời Vũ, đây rốt cuộc là nơi nào, cô mau đưa tôi về.”
Đột nhiên Bạch Vô Thường đi tới chào hỏi tôi.
Trần Kỳ kêu lên: “A a a, qu//ỷ, tránh ra tránh ra!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/muon-mang-seow/chuong-6.html.]
Giọng nói chói tai khiến cả tôi và Bạch Vô Thường không khỏi nhíu mày, sau khi gật đầu với tôi thì rời đi.
Vài phút sau Trần Kỳ mới dám mở mắt: "Cậu, cậu thật sự có thể nhìn thấy qu//ỷ sao?”
“Bây giờ cậu không phải cũng thấy sao?
Giang Tư Trừng số mệnh đã hết, cái vòng tay cậu đang đeo căn bản không phải vòng tay xư//ơng khói, cậu ta muốn gi*t cậu, cướp lấy số mệnh của cậu để sống tiếp.
Nếu cậu vẫn không tin có thể cứ đeo nó.”
Xung quanh có rất nhiều tiểu qu//ỷ đi qua đi lại, nguyên nhân cái ch*t của họ đều khác nhau, những người ch*t đuối đi đâu cũng để lại một vũng nước, có người thậm chí không có tay chân.
Trần Kỳ hoảng sợ: “Tôi tin! Tôi tin! Cậu đưa tôi về được không?”
Nói xong, cô ấy lại bổ sung: “Tôi sẽ ném nó đi ngay khi về.”
Lúc này, Tần Dịch gửi tin nhắn nói đã tìm ra tung tích á//c qu//ỷ, bảo tôi đến gặp.
Tôi lại nắm tay Trần Kỳ, đưa cô ấy trở về ký túc.
Cô ấy vừa về đã sợ hãi vỗ n.g.ự.c rồi nhanh chóng ném vòng tay vào thùng rác.
Cô ấy đứng tại chỗ nghĩ vài giây, sau đó lại nhặt lại.
“Tôi không biết ném ở đâu, cậu giúp tôi ném đi được không?”
Tôi nhận lấy.
Bắt đầu dọn dẹp một chút rồi đi gặp Tần Dịch.