Muốn Có Vợ Mặt Phải Dày - Chương 20
Cập nhật lúc: 2024-04-21 22:54:44
Lượt xem: 1,299
Rốt cuộc Thùy Linh vẫn ở lại nhà họ Tạ. Vì đằng nào cũng ly hôn, đúng lúc Tú Anh trở về, cô muốn khuấy vũng nước này thêm đục, vậy mới vui.
“Sau ba tháng, cho dù anh nhớ lại hay không thì cũng đều phải ký đơn!” Thùy Linh đẩy anh ra, cứng giọng mặc cả.
"Được, anh đồng ý!” Quang Đạt lưu luyến nhìn cô rồi mở tủ lấy ra một bộ quần áo mặc ở nhà đưa cho cô, sau đó mỉm cười ra ngoài. Chỉ cần Thùy Linh còn ở bên anh, Uông Kình Giang sẽ không bao giờ có cơ hội.
Thùy Linh nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, lòng vẫn còn chút bối rối. Cô không biết quyết định vừa rồi của mình là đúng hay sai, nhưng chuyện Đào Gia còn chưa có cách giải quyết, bản thân cô lúc này cũng chỉ biết tới đâu hay tới đó.
Cô ở trong phòng ngủ tới tận bữa tối mới ra ngoài.
Trên bàn ăn, bà Vân không thèm che giấu ánh mắt khinh miệt nhìn cô. Ái Xuyên còn đang giả ốm nằm trên phòng. Bàn ăn chỉ có mẹ chồng nàng dâu ngồi. Đám người hầu theo lệnh bà Vân chẳng chuẩn bị bát đũa cho cô, trước mặt cô hoàn toàn trống rỗng, ai nấy đều ngồi ở bàn ăn riêng trong góc ghét bỏ lườm lại.
Đúng lúc này Quang Đạt từ phòng sách bên cạnh bước sang, anh nhìn liếc qua lập tức hỏi: "Các người không cần làm ở đây nữa?”
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Mặc dù giọng điệu rất nhẹ nhàng nhưng ý tứ đe dọa rất rõ ràng.
Một cô gái trẻ lập tức đứng dậy chạy đi lấy ra bát đũa mới đặt trước mặt Thùy Linh: "Thiếu phu nhân! Của cô đây."
Thùy Linh mỉm cười đáp: “Cảm ơn nhé! Từ giờ tôi là khách, không còn là con dâu nhà họ Tạ, gọi thẳng tên tôi là được.”
Cô nhìn sang bàn của đám người bên cạnh: “Nhớ phân công nhau làm việc nhà nhé, tôi sẽ không làm gì hết nên đừng có phần lại.”
Sắc mặt bà Vân cực kỳ xấu, giống như nếu không phải Quang Đạt còn ngồi đây, bà ta sẽ đuổi thẳng cổ Thùy Linh ra ngoài.
"Cái gì? Trước nay em vẫn phải làm việc nhà? Đám người kia đều muốn lên làm chủ nhà?” Quang Đạt kinh ngạc thốt lên.
Bà Vân vội vã giải thích: "Con hiểu lầm rồi, Thùy Linh còn tuổi trẻ siêng năng, cô ta rất biết thương người, lại quá rảnh rỗi nên trước kia thường tranh làm công việc nhà của bọn họ, chẳng ai ép nó cả.”
Đám người làm lập tức nói hùa theo, để Quang Đạt biết bọ họ cấu kết thì ch ết chắc: “Đúng rồi ạ, cô ấy rất nhiệt tình, cứ tranh việc với chúng tôi.”
"Con trai, những gì mẹ nói đều là sự thật, tất cả mọi người có thể làm chứng." Bà Vân lớn giọng vẻ tủi thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/muon-co-vo-mat-phai-day/chuong-20.html.]
Bà ta cùng đám người giúp việc đều giống lúc trước, họ hợp tác để bắt nạt Thúy Linh. Lúc đó cô cũng không dám phản kháng nên đã phải chịu rất nhiều uất ức.
Còn bây giờ cô ở đây sẽ từ từ đòi lại hết món nợ này.
Thùy Linh nhìn bà Vân, liếc qua đám giúp việc mỉa mai đáp: "Đúng rồi, tôi là người rất siêng năng. Thường tranh giành việc nhà mỗi ngày. Địa vị của bọn họ trong nhà này còn cao hơn của tôi nên chẳng bao giờ thắng được tôi cả. Vào mùa Đông, tôi đặc biệt thích giặt quần áo bằng nước lạnh, còn là loại nước ngoài trời sắp đóng băng đó, giặt bằng tay đến độ đỏ bừng mất cảm giác luôn. Tôi còn không những không ngại ngần, mà còn thích thú nhất là khoản cướp toàn bộ đồ lót của mọi người để giặt. Ai trời, xem này tôi đãng trí quá, lần trước thấy đáy quần lót của bà có rất nhiều dịch vàng. Đây rõ ràng là hiện tượng bất thường. Tôi quên nhắc bà nên đi khám, nhớ kiểm tra phụ khoa ở nơi uy tín? Bệnh này không thể trì hoãn quá lâu!”
“Phì!!!” Quang Đạt phun toàn bộ nước trong miệng ra ngoài.
Trong chớp mắt, gương mặt của bà Vân trắng y như tờ giấy.
"Mày… mày, đừng nói láo.”
“Ai bắt mày giặt đồ lót đâu, tao không bị bệnh, con ranh này!”
Làm sao Quang Đạt có thể không nghe ra thâm ý trong lời nói của Thùy Linh? Anh liếc nhìn bà Vân lạnh giọng: “Có bênh nên đi khám sớm…”
Anh hít một hơi thật sâu, không khí xung quanh dường như bị đóng băng: "Thật không ngờ sau lưng tôi, mẹ dám làm ra những chuyện này. "
"Đạt, con không nghe mẹ nói sao, là cô ta..." Bà Vân thở dài, sắc mặt quẫn bách: "Mẹ no rồi."
Chỉ còn lại hai người trên bàn ăn, Thùy Linh khoái trá cười.Cô vui vẻ ăn chẳng thèm để ý tới tâm trạng day dứt của người đối diện.
Quang Đạt thực sự rất muốn bản thân mất trí thật để tự an ủi rằng trước kia anh đã không quá vô tâm đến mức ấy. Thật đáng xấu hổ, bảo sao Thùy Linh lại nằng nặc đòi chia tay đến thế. Anh dè dặt hỏi: "Tại sao trước đây em không nói với anh?"
Thùy Linh dừng lại động tác gắp đồ ăn, ngước mắt nhìn anh như nhìn 1 tên ngốc: "Bởi vì lúc đó tôi thích anh. Cho rằng chăm sóc gia đình anh chính là việc nên làm, muốn được bọn họ yêu thương và đón nhận. Tôi chẳng nề hà làm bất cứ việc gì. Từ một tiểu thư cành vàng lá ngọc, thành con giúp việc đi giặt đồ lót cho tất cả mọi người, chỉ mong gia đình này sẽ đón nhận tôi. Tuy nhiên, bây giờ tôi mới ngộ ra, tôi không thuộc về nơi này. Anh chưa từng coi tôi là vợ. Người duy nhất anh để ý, chỉ có cô ta.”
Cô mỉm cười hời hợt, hất cằm lên lầu.
Trái tim Quang Đạt giống như vừa bị một bàn tay bóp chặt vô cùng đau đớn. Cô vừa nói gì nữa? Anh chỉ quan tâm tới Ái Xuyên, chắc thời gian đó cô đã rất tuyệt vọng.