Muốn cả chị lẫn em - 13
Cập nhật lúc: 2024-08-09 08:02:14
Lượt xem: 1,189
Tạ Thường Uyên gật đầu, ta nói: “Là bằng hữu cũ.”
"Ồ, bằng hữu cũ là tốt rồi, ta sợ ngày 30 sẽ làm phiền Tô sinh, Tô tiên sinh sẽ không trách ta đâu nhỉ." Chu Thành nhẹ nhõm nói, lắc lắc chiếc quạt.
“Đừng đứng ở ngoài nữa, vào đi!” Ta chào hai người tiến vào, trong khi cận vệ của Tạ Thường Uyên đứng ở ngoài cổng sân.
Hiện tại Tạ Thường Uyên là nhiếp chính một tay che trời, khí thế phi thường, nhưng ta luôn cảm thấy thăng trầm của hắn thật đáng sợ.
Ta thích những khoảng sân nhỏ hơn, rất ấm cúng để sống. Khoảng sân nơi ta sống hiện có một nhà bếp đối diện với phòng khách.
Vì vậy khi ta đưa Tạ Thường Uyên và Chu Thành đến phòng khách, Tạ Thường Uyên ngước mắt lên nhìn thấy A Mặc đang làm bánh bao với một đứa lớn và một đứa nhỏ.
Ta nhìn thấy chút cảm xúc không rõ trong mắt hắn.
Sau khi vào phòng khách, Tạ Thường Uyên nói về lý do lần này hắn lại đến gặp ta.
Hóa ra gần đây đang là mùa đông, người Hung Nô thiếu lương thực, thiếu cỏ nên liên tục xâm chiếm biên giới, lần này Tạ Thường Uyên dẫn quân trấn áp người Hung Nô.
Nhưng binh sĩ của hắn đã đóng quân ở đây hơn ba tháng, lương thực và cỏ không đủ nên mới đến đây để mua lương thực và cỏ, ở Ngọc Lâm thành này, trong tay ta có nhiều lương thực và cỏ nhất. Với kho dự trữ trong tay của tam thúc và ta, chúng ta đã có 2 vạn thạch (石: một đơn vị đo lường, 1 thạch là 10 đấu, khoảng 71,616 kg), đủ cho 10 vạn binh sĩ sống sót trong mùa đông lạnh giá này.
Mọi người đều biết ta là một thương nhân không tốt bụng, không sợ quyền lực, trong mùa đông lạnh giá này, ai muốn mua số lượng lớn lương thực và cỏ của ta thì hoặc là có đủ tiền hoặc là có tình bằng hữu sâu sắc với ta.
Tạ Thường Uyên tuy là nhiếp chính, nhưng quả thực là một đại thần lo cho nước cho dân, hiện tại lại đích thân hạ cố tìm thương nhân bàn chuyện làm ăn, ta nghĩ hắn muốn dùng chút quyền lực và lợi ích nào đó để có được lô hàng này lương thực và cỏ trong tay ta.
Nhưng có thể nói rằng ngay khi nhìn thấy ta, hắn đã nuốt chửng mọi lời thương lượng.
Ta thấy hắn bối rối, chưa kịp nói gì thêm thì ta đã hứa sẽ đưa cho hắn tất cả lương thực và cỏ trong tay, không phải tặng mà là chia vốn.
Vì hiện tại ta đã là thương nhân, không thể mất tiền, chỉ là ta không kiếm tiền từ triều đình mà thôi. Hơn nữa, một số lợi thế được triều đình nắm giữ, cẩn thận kẻo vượt quá giới hạn.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Chu Thành dường như không ngờ rằng ta lại có thể dễ dàng bán lương thực và cỏ với giá thấp như vậy, không khỏi nói: “Quả nhiên quan hệ giữa hai người không hề nông cạn, đây là lần đầu tiên ta thấy Tô tiên sinh lại đặt tiền lệ không kiếm tiền!”
Ta nghiêm túc trả lời hắn: “Đây không phải là vấn đề tình bằng hữu, mà đơn thuần là vì ta cũng là người dân của Đại Thành quốc, ta nên làm phần việc của mình để bảo vệ quê hương, đất nước.”
Chu Thành khen ngợi sự đúng đắn của ta, ta bình tĩnh tiếp nhận.
Bàn việc làm ăn xong, ta mời bọn họ cùng nhau đi ăn bánh bao, Chu Thành muốn ở lại, nhưng Tạ Thường Uyên lại nói muốn rời đi.
Ta biết hiện tại hắn cảm thấy không thoải mái khi ở bên ta vì những gì đã xảy ra giữa ta và hắn.
Ta cũng sẽ không giữ hắn!
Chu Thành không biết thân phận thật sự của Tạ Thường Uyên, nhưng hắn cũng biết Tạ Thường Uyên là quý nhân, vì Tạ Thường Uyên nói muốn rời đi, Chu Thành không thể ở lại, thế là cùng hắn đi ra ngoài.
Thời tiết ở Tây Bắc thất thường, nhưng lúc này tuyết đang rơi dày đặc.
Ta muốn đưa ô cho họ nhưng Tạ Thường Uyên từ chối với nụ cười gượng gạo, hắn cứ đứng trong tuyết và nhìn lên bầu trời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/muon-ca-chi-lan-em/13.html.]
"Thúc thúc, tuyết ướt thúc sẽ bị bệnh!" Đường Đường chạy nhanh tới, bé con đối với mọi người đều rất nhiệt tình.
Khi nghe Đường Đường gọi Tạ Thường Uyên là thúc thúc, ta vội sửa lại: “Đường Đường, đây là biểu ca của mẫu thân.”
"Oa, là biểu cửu!" Đường Đường vung tay chạy về phía Tạ Thường Uyên.
Tạ Thường Uyên quỳ xuống đỡ lấy Đường Đường: “Ta không sợ, biểu cửu của con không sợ bị bệnh.”
"Biểu cửu, sao lại đi? Biểu cửu không định ở lại ăn bánh bao sao? Bánh bao của mẫu thân con là ngon nhất." Đường Đường vừa nói vừa vặn eo ngồi lên cánh tay Tạ Thường Uyên.
Ta che mắt lại, tiểu nữ này càng ngày càng ngang ngược.
"Đường Đường, xuống đi!" Ta nhẹ nhàng mắng.
"Ồ, con hiểu rồi!" Đường Đường nhanh chóng tuột khỏi tay Tạ Thường Uyên, xoay người nhào vào trong n.g.ự.c ta.
"Biểu cửu sắp đi rồi. Hãy chào biểu cửu của con đi!" Ta nói với Đường Đường.
Đường Đường ngọt ngào vẫy tay: “Tạm biệt biểu cửu, có thời gian hãy thường xuyên đến chơi nhé!”
"Được!" Tạ Thường Uyên đưa tay xoa cái đầu nhỏ của Đường Đường, nói: "Đường Đường, con nhớ kỹ phải bảo vệ mẫu thân!"
Tuy nhiên, Đường Đường lại rất khí phách nói: “Biểu cửu, mẫu thân con không muốn con và ca ca bảo vệ người, bởi vì người có phụ thân bảo vệ rồi!”
"Ồ, đúng vậy, thật tốt!"
Tạ Thường Uyên tuy cười nhưng trong mắt hắn lại thấy được sự mất mát và buồn bã sâu sắc.
"Tuyết rơi dày đặc, đừng ra ngoài!" Trước khi rời đi, Tạ Thường Uyên còn nói với ta điều gì đó.
“Ồ, được thôi, vậy đi chậm thôi!” Ta không nài nỉ mà nhìn họ rời đi.
Nhưng vừa lúc Tạ Thường Uyên bước ra khỏi nhà, A Mặc đột nhiên từ trong bếp đi ra, vòng tay qua eo ta, sau đó cúi đầu phủ lấy môi ta!
Ta sửng sốt trong giây lát, dù sao thì A Mặc sẽ không bao giờ hôn ta trong tình huống như vậy.
Có vẻ như A Mặc của ta đang ghen.
Ta không ngắt A Mặc mà nhiệt tình đáp lại chàng, ta muốn cho chàng biết cho chàng thấy rằng chàng không cần phải ghen, vì ta luôn thuộc về chàng!
"Wow, phụ thân, mẫu thân, xấu hổ quá!" Đường Đường kêu lên, che mắt lại.
Ta nhanh chóng đẩy A Mặc ra, dù sao thì cũng không thể dạy hư tiểu hài tử phải không?
Nhưng vào lúc này, từ khóe mắt, ta thoáng thấy một bóng người cao lớn màu xanh lam đang vội vã chạy ra ngoài cửa. Ta biết, đó là Tạ Thường Uyên. Ta chỉ không biết tại sao hắn đột nhiên quay lại?
A Mặc cũng nhìn thấy Tạ Thường Uyên, nhưng hắn chưa bao giờ nói ra. Kể từ khi kết hôn với A Mặc, cuộc sống của ta năm nào cũng suôn sẻ, ta nghĩ có lẽ là do ta đã gặp được một người luôn có thể khiến ta hạnh phúc.