Mười tám đêm mộng xuân - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-06-22 22:25:13
Lượt xem: 1,039
Kết quả này khiến tôi vô cùng hài lòng, đang định đi tìm chút đồ ăn, lại không ngờ vừa quay đầu đã đ.â.m sầm vào người Thích An.
“Chuyện trợ lý Khương sắp xếp công việc, tôi rất xin lỗi.” Thích An nói thái độ thành khẩn, ánh mắt chân thành. Chắc là tai mắt của anh ta đã nói cho anh ta biết, lần này Thích Quang có thể xoay người, hoàn toàn nhờ tôi ở một bên hỗ trợ cho nên mới đến nói lời tốt đẹp.
Vốn định oán hận anh ta vài câu nhưng lại cảm giác cách đó không xa có một ánh mắt sắc bén phóng về phía mình. Không cần nhìn cũng biết là cái tên hay ghen Thích Quang.
Tôi lùi lại một bước, cười cười nói: "Không sao.”
8
Tiệc tối nhà họ Thích kết thúc, Thích Như Hải nói gì thì gì cũng phải giữ Thích Quang qua đêm ở nhà cũ. Tôi có thể cảm giác được Thích Quang không kiên nhẫn, dường như cảm thấy ông già này quá phiền, không muốn giả vờ với ông ta nữa.
Tôi đợi một lúc mới nghe thấy Thích Quang thấp giọng nói: “Được rồi cha, trợ lý của con có thể ở cạnh phòng con được không?”
Thích Như Hải nghe vậy, mặt lộ vẻ bất mãn nhìn về phía tôi.
Ông già này còn trừng tôi, tôi trừng cho con ông chạy luôn bây giờ!
“Dì Lưu, đi sửa sang lại phòng ngủ cho cô ấy đi.” cuối cùng Thích Như Hải vẫn đồng ý.
Buổi tối tôi rửa mặt xong, nằm trên giường.
Năng lực quyết sách của Thích Quang vẫn đang được cải thiện, sự thay đổi của công ty vận tải có liên quan mật thiết đến kế hoạch tôi đưa ra, nhưng công lao lại thuộc về Thích Quang, tôi rất vui. Tôi muốn anh đứng ở trên đài cao, được mọi người công nhận.
Ngay lúc tôi nửa mê nửa tỉnh, một bên giường bỗng nhiên chùn xuống, tiếp theo một cái đầu mang theo hương thơm mới tắm rửa tươi mát ùa vào.
“Anh không thích ông già kia.”
Tôi xoay người ôm anh vào trong ngực: "Không thích cảm giác tình thương của cha sao? Ông ta đối với anh coi như không tệ.”
Thích Quang cọ đầu vào cổ tôi: "Anh chỉ thích em thôi.”
Lời nói có chút nũng nịu như lông chim quét qua trái tim tôi, xúc cảm nhẹ nhàng nhưng lại gây ra cảm giác ngứa ran, sau đó cả lòng tôi bủn rủn.
Nếu giấc mơ là sự thật thì từ đầu đến cuối tôi vẫn là toàn bộ thế giới của anh.
Nhưng tất cả những điều trước đây tôi làm đều có lỗi với anh, và một đám mây đen chợt bao trùm lấy tôi.
Thích Quang đưa tay xuống, hơi thở của tôi trở nên gấp gáp, đúng lúc này, cửa lại được mở ra.
Cả hai chúng tôi đều nín thở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/muoi-tam-dem-mong-xuan/chuong-7.html.]
Là Thích An.
Thích An loạng choạng dưới ánh trăng, tìm được chiếc không nói lời nào liền nhào tới.
Tôi theo bản năng thét lên, Thích An lại nói: "Là tôi, đừng sợ.”
Tôi đương nhiên không sợ, anh ta đè Thích Quang, tôi sợ cái gì chứ? Sợ anh ta c..hết không đủ thảm sao?
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Em không biết hôm nay khi tôi nhìn thấy em, tôi đã vui mừng biết bao. Lúc phỏng vấn, tôi vừa thấy em đã thích rồi, nhưng sau đó không thấy em ở Tổng công ty, tôi còn cho rằng em chọn công ty khác, trong lòng rất khổ sở.” Đột nhiên An An bắt đầu tỏ tình.
"Nếu tôi biết em được sắp xếp ở công ty vận tải, thì bằng mọi cách tôi cũng phải dẫn em ra ngoài, nhưng đều do tôi phát hiện quá muộn... Tha thứ cho tôi vì hôm nay đã lỗ mãng, tôi chỉ là muốn đến nói cho em biết, Thích Quang cũng không phải là người tốt đâu, lúc trước đón Thích Quang trở về, chúng tôi đã điều quá khứ của anh ta, anh ta làm xằng làm bậy, lòng dạ độc ác, tối nay tôi sẽ bảo vệ em...”
Thích An mới nói được một nửa, thì đã nghe Thích Quang mở miệng: "Vậy sao? Anh trai tốt của tôi.”
Thích An rõ ràng cứng đờ trên chăn.
Ngay sau đó, như tia chớp, Thích An bị Thích Quang lật xuống đất, chân tay bó ngược sau lưng, khuôn mặt bị áp sát đất, vặn vẹo thành bộ dạng kỳ dị.
Tôi đưa tay đắp kín chăn: "Em không muốn thấy m..áu, yên lặng một chút.”
Thích Quang trầm giọng đáp một tiếng, tôi liền nhắm mắt lại ngủ, cuối cùng Thích An bị kéo đi lúc nào cũng không biết.
Sáng sớm hôm sau, Thích An không xuống lầu ăn cơm, chỉ gọi bác sĩ gia đình vào phòng kiểm tra.
Tôi thừa dịp Thích Như Hải không xuống, hỏi Thích Quang đã làm gì.
Thích Quang dùng d.a.o nĩa xử lý thịt bò bít tết trong đĩa: "Giúp anh ta vận động gân cốt thôi, không c..hết được. đâu.”
Nói xong lời này, Thích Quang đưa thịt bò bít tết đã cắt sẵn cho tôi.
Miếng thịt không quá to cũng không quá nhỏ, chấm với nước sốt vừa phải, nước thịt và sốt nước sốt lập tức tràn ngập trong miệng, khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Kết cục của Thích An tất nhiên không nhẹ nhàng như Thích Quang nói, nhưng có quan hệ gì tới tôi đâu.
Ngày hôm qua Thích An ra vẻ quan tâm tới an nguy của tôi, nhưng thực ra anh ta cũng đang âm mưu ra tay sát thủ.
Nếu ngày hôm qua lấy lòng thành công, anh ta có thêm được một trợ thủ không nói, đối với Thích Quang xem như là rút củi dưới đáy nồi.
Nếu lấy lòng không được, ban đêm Thích Quang tới phòng tôi cộng thêm chuyện anh ta nói Thích Quang không tốt, hai chuyện này đủ để gieo xuống hạt giống hoài nghi trong lòng tôi đối với Thích Quang, chỉ cần thêm mắm dặm muối, chưa chắc sẽ thành công ly gián tôi và Thích Quang.
Quả nhiên là tính toán tốt.