Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mười Năm Thương Thầm Em - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-01-20 07:32:20
Lượt xem: 408

[FULL] Mười Năm Thương Thầm Em

Tác giả: Thích uống coca lạnh

Edit: Thiên Sơn Bắp Cải

‿︵ ✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧ ︵‿

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Tôi và Tạ Tuỳ là liên hôn thương mại.

Đêm tân hôn, khi tôi chủ động đề nghị ngủ ở phòng cho khách, trước mắt tôi xuất hiện một loạt bão bình luận.

[Không được! Không được ngủ phòng cho khách! Ghét thanh thủy văn lắm!]

[Đừng nhìn vẻ mặt bình thản của anh ấy, nghe cô nói ngủ phòng khách là trời đất sụp đổ luôn rồi!]

[Nhìn chồng của cô đi, anh ấy đã thầm thích cô mười năm rồi!]

[Nghĩ đến việc Tạ Tuỳ còn đặc biệt mặc kẹp áo sơ mi để quyến rũ vợ mà tôi muốn cười, thật sự không cần thiết!]

Kẹp áo sơ mi?

Muốn xem quá!

1

Mười giờ tối.

Tôi và Tạ Tuỳ cùng tiếp đón khách xong, ngồi ô tô rời khỏi nhà tổ.

Chân đi giày cao gót cả ngày đau nhức.

Tôi không nhịn được, đưa tay tự xoa bóp cho mình.

“Sao vậy, không thoải mái à?”

Tạ Tuỳ đang làm việc, chợt chú ý đến tư thế kỳ lạ của tôi.

“Ừ, lâu rồi không đi giày cao gót, chân nhức quá.”

Vừa dứt lời, một bàn tay ấm áp đặt lên vai tôi.

Cả người tôi được Tạ Tuỳ đỡ ngồi thẳng dậy.

Tạ Tuỳ cúi xuống, cởi giày cao gót của tôi, đặt chân tôi lên đùi anh.

Nhận ra anh định làm gì, tôi lập tức từ chối: “Để em tự làm...”

“...Anh giúp em.”

Tạ Tuỳ nắm lấy bắp chân tôi không cho tôi cử động.

Động tác của anh vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ.

Chỉ một giây sau tôi đã không giãy giụa nữa.

Tạ Tuỳ xoa bóp với lực vừa phải, ngay cả nhiệt độ lòng bàn tay cũng vừa phải.

Cảm giác khó chịu và nhức mỏi nhanh chóng được xoa dịu.

Tạ Tuỳ nhẹ nhàng xoay cổ chân tôi: “Nếu không quen đi giày cao gót, em có thể ít đi hoặc không đi.”

“Anh trai, anh không hiểu đâu.” Tôi không đồng ý với ý kiến của anh: "Mặc váy dài phải đi giày cao gót mới đẹp.”

“Em thoải mái quan trọng hơn.”

“Vậy chẳng lẽ không đẹp sao?”

Tôi nghiêng đầu nhìn anh.

Vô tình chạm vào ánh mắt của anh.

Tạ Tuỳ dừng động tác trên tay, liếc sang chỗ khác.

“Đẹp.”

Đạt được câu trả lời mong muốn, tôi hài lòng đung đưa chân.

Lại bất cẩn, động tác quá mạnh khiến tôi chạm phải một vật cứng nhỏ.

“Anh trai, chìa khóa của anh hơi đ.â.m vào chân em.”

“...

“Không phải chìa khóa.” Tạ Tuỳ khẽ ho: "Đừng cử động lung tung.”

Không phải chìa khóa?

Vậy là cái gì?

Đang suy nghĩ thì xe đã dừng lại.

Giọng tài xế vang lên từ bộ đàm trong xe: “Thưa ngài, đã đến nơi rồi.”

Khi tôi cúi đầu thu dọn đồ đạc, Tạ Tuỳ đã xuống xe trước.

Gì vậy, cũng không thèm đợi tôi một chút!

Chẳng lịch sự chút nào!

“Anh đợi em một chút...”

Chưa nói hết câu, Tạ Tuỳ lại chui nửa người vào xe, dùng hai ngón tay nhấc đôi giày cao gót của tôi lên.

Sau đó, anh mở rộng vòng tay về phía tôi.

“Lại đây.”

“Anh bế em lên.”

2

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/muoi-nam-thuong-tham-em/chuong-1.html.]

Bị Tạ Tuỳ bế ngang trong lòng.

Ngẩng đầu lên, tôi có thể nhìn thấy chiếc cổ thanh thoát của anh.

Áo sơ mi được cài cúc đầu ngay ngắn, vừa vặn chạm vào phần dưới yết hầu một chút.

Vẻ ngoài của Tạ Tuỳ vốn dĩ đã mang nét lạnh lùng.

Mặc áo sơ mi và vest, hoàn toàn toát lên vẻ cực kỳ cấm dục.

Nguyên liệu tuyệt vời.

Là một họa sĩ chuyên nghiệp, tôi không nhịn được, bắt đầu phác thảo đường nét trong đầu.

“Đang nghĩ gì vậy?”

“Ừm?” Tôi tỉnh lại từ đống suy nghĩ lộn xộn: "Không có gì đâu.”

“Ừ.” Tạ Tuỳ không hỏi thêm: "Mệt thì nghỉ ngơi sớm đi.”

Về đến nhà, tôi hơi ái ngại bước xuống khỏi người Tạ Tuỳ.

Vali của tôi được đặt bên cạnh ghế sofa.

Nó được dán đầy các loại sticker, trông hơi không hợp với phong cách tối giản của căn hộ này.

Giống như tôi và Tạ Tuỳ vậy.

Tôi và Tạ Tuỳ, nói dễ nghe thì là hôn nhân vì lợi ích.

Nhưng thực ra gia đình tôi vốn không thể với tới nhà họ Tạ.

Là do Tạ Tuỳ hồi trẻ từng có ơn với bố tôi.

Ông lấy lí do có ơn phải trả, bắt Tạ Tuỳ phải cưới tôi, đồng thời cứu gia đình đang trên bờ vực phá sản của tôi.

Một tháng trước, Tạ Tuỳ vẫn là người anh trai mà tôi luôn tránh xa, không thân thiết lắm.

Giờ đây không chỉ là anh trai, mà còn là ân nhân của tôi.

Dĩ nhiên chỉ có thể ngắm từ xa, không thể đùa giỡn.

Vì vậy khi Tạ Tuỳ định cầm vali của tôi, tôi vội vàng bước tới giật lấy.

“Để em, để em, em ngủ phòng cho khách là được rồi!”

Tạ Tuỳ dừng động tác, rồi lại cầm lấy vali từ tay tôi.

“Em ngủ phòng chính đi, anh đã nhờ người dọn dẹp sẵn rồi.” Giọng anh có vẻ trầm hơn một chút: "Anh sẽ ngủ phòng cho khách.”

Nói xong, anh liền xách vali của tôi vào phòng chính.

Tôi hoàn toàn không có cơ hội để từ chối.

Đi theo sau Tạ Tuỳ, tôi vẫn muốn nói thêm điều gì đó.

Nhưng đột nhiên vài dòng chữ lướt qua trước mắt.

[Không được! Tạ Tuỳ không được ngủ phòng cho khách! Ghét thanh thủy văn lắm!]

[Đã kết hôn rồi thì làm một chút đi! Coi như là vì tôi đi!]

[Đừng nghĩ nhiều, hai người họ là kịch bản tân kính như tương, sao có thể có thịt được?]

[Đừng nhìn vẻ mặt bình thản của anh ấy, nghe cô nói ngủ phòng khách là trời đất sụp đổ luôn rồi!]

Cái gì vừa lướt qua vậy?

Tôi đang ảo giác sao?

Tôi đờ đẫn nhìn chằm chằm vào mấy dòng chữ đó, rồi đ.â.m sầm vào cửa.

Khi hoàn hồn lại, tôi đã bị Tạ Tuỳ kéo đến ngồi xuống giường.

“Không sao chứ?!”

Bàn tay ấm áp của anh đặt lên đầu tôi.

Tạ Tuỳ nhíu mày, rõ ràng là bị tôi làm cho hoảng hốt.

Tôi lắc đầu nhưng lắc quá mạnh, lại không nhịn được mà "ọe" một tiếng.

Tạ Tuỳ lập tức đứng thẳng dậy.

“Để anh gọi bác sĩ đến xem.”

“Không cần!” Tôi vội vàng ngăn anh lại: "Em không sao!”

Đi trên mặt đất cũng vấp, cũng không trầy xước gì, gọi bác sĩ đến xem cái gì chứ!

Xem trò cười sao?!

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y Tạ Tuỳ, ánh mắt quyết liệt.

“Em thực sự không sao!”

“Em muốn ngủ rồi.”

Quá xấu hổ, tôi muốn được nhanh chóng ở một mình cho tĩnh tâm.

Vì vậy, tôi giơ hai tay về phía cửa, ra hiệu cho Tạ Tuỳ rời đi.

“Anh trai, anh đi nghỉ đi!”

Vừa nói xong, thứ gì đó giống như bão bình luận lại bắt đầu lướt qua.

[Ha ha ha mỹ nhân ngốc nghếch!]

[Tạ Tuỳ, tiểu kiều thê ngốc nghếch như vậy mà anh có thể nhịn không mlem mlem à?]

[Mấy đứa háu ăn kia có chút giới hạn đi được không, hai người này có phải cặp chính đâu!]

[Nghĩ đến việc Tạ Tuỳ để dụ dỗ vợ còn đặc biệt dùng kẹp áo sơ mi là tôi muốn cười, hoàn toàn không cần thiết!]

Loading...