Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mười năm hối tiếc - 2

Cập nhật lúc: 2024-12-21 09:05:29
Lượt xem: 736

3

 

Bùi Khuynh tái mặt kéo tôi ra khỏi cửa hàng áo cưới, tâm tình của hắn rõ ràng không tốt, trước kia hắn lái xe cẩn thận, lúc này lại bắt đầu lái như đua xe.

 

Tôi nghiêng đầu nhìn hắn. Bùi Khuynh luôn là một quý ông lịch thiệp, ở bất kỳ hoàn cảnh nào hắn vẫn luôn nở nụ cười dịu dàng, như thể không có gì đáng để hắn phải suy nghĩ quá nhiều. Ngay cả lúc trước chúng tôi cố gắng làm lại từ đầu, không ngừng bị nhục nhã, hắn cũng sẽ mỉm cười nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, ánh mắt kiên định dịu dàng, sau đó nói với tôi: "Khương Khương, không sao.”

 

Người duy nhất có thể tác động đến tâm tư của hắn lúc này hai mắt đẫm lệ, mặc áo cưới đứng ở cửa hàng. Kiên cường nhìn hướng tôi và Bùi Khuynh, thế nào cũng không chịu dời bước.

 

Cuối cùng Bùi Khuynh không ôm cô ta, mà đi tới trước mặt cô ta, giọng nói run rẩy chịu đựng: "Tại sao lại trở về?"

 

Trần Di cười đến vô tội: “Bởi vì, em nhớ anh.”

 

Chỉ một câu nói đã khiến Bùi Khuynh ném mũ cởi giáp. Cuối cùng Bùi Khuynh không duy trì được dáng vẻ dịu dàng nữa, hai mắt đỏ ngầu, nắm lấy vai của cô ta chất vấn: "Trần Di, em dựa vào cái gì cho rằng anh vẫn còn có thể muốn em?"

 

Thậm chí hắn cũng không đợi Trần Di trả lời, quay người chạy về phía tôi như trốn chạy. Sau đó nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, kéo tôi thoát khỏi nơi này.

 

Xe chạy thật lâu, thật lâu. Từ trung tâm thành phố chạy thẳng đến vùng ngoại ô, vốn định thử áo cưới xong sẽ đi đổ xăng, cuối cùng lại chạy đến hết xăng, bị ép ngừng lại. Tựa như Bùi Khuynh lúc này, hao hết tất cả dũng khí cuối cùng, lựa chọn chạy trốn.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Hắn từng nói với tôi: "Khương Khương, con người khi làm việc vĩnh viễn không được lâm trận bỏ chạy.”

 

Đáng tiếc, chính hắn lại làm kẻ đào ngũ, vô cùng chật vật.

 

Tôi cúi đầu nhìn bộ váy cưới còn chưa kịp thay, tháng này trờ vẫn còn se lạnh, bờ vai lộ ra, cảm giác lành lạnh nhẹ nhàng thẩm thấu vào khiến tôi rùng mình một cái.

 

Dường như cuối cùng Bùi Khuynh cũng ý thức được bên cạnh còn có tôi. Ánh mắt hắn hoảng hốt, cố gắng giải thích điều gì đó: "Khương Khương, anh... em biết đấy, lúc trước cô ấy phản bội anh, bây giờ đột nhiên nhìn thấy cô ấy, anh..."

 

Hắn thậm chí không biết nên định nghĩa cảm xúc lúc này như thế nào. Lúc này Bùi Khuynh cởi bỏ tất cả ngụy trang, bất lực như một đứa trẻ, thậm chí ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cũng không thể nói.

 

Tôi cố nén chua xót trong lòng, vẫn cố gắng nở nụ cười: "Hôn lễ vẫn cử hành đúng hạn chứ?"

 

Bùi Khuynh sửng sốt trong chớp mắt, lập tức ôm tôi vào lòng. Ôm rất chặt, như muốn khảm vào trong cơ thể hắn: “Khương Khương, anh vĩnh viễn cũng sẽ không phản bội em.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/muoi-nam-hoi-tiec/2.html.]

Đó là lời hứa của hắn với tôi.

 

4

 

Một ngày trước lễ cưới.

 

Từ giữa trưa trời đã bắt đầu đổ mưa, thời tiết âm u, ép lòng người không thở nổi, buồn bực khó chịu. Bùi Khuynh đứng ở trước cửa sổ. Ánh mắt trống rỗng, không biết đang suy nghĩ gì.

 

Điện thoại di động liên tục vang lên, hắn không nghe, chỉ là nắm tay rất chặt của hắn đã tiết lộ lúc này tâm tình của hắn đang bất an.

 

Tôi lấy điện thoại từ tay hắn.

 

“Ngày mai chúng ta sẽ kết hôn. Bùi Khuynh, anh đã nói sẽ không phản bội em.”

 

Tôi đưa điện thoại cho hắn, thậm chí còn kết nối cho hắn. Nếu đã nói sẽ không phản bội tôi, vậy thì hãy chứng minh cho tôi thấy, xem như là tôn trọng thời gian mấy năm qua tôi không rời không bỏ hắn.

 

Bùi Khuynh tự nhiên cũng hiểu ý của tôi, hắn thậm chí mở loa ngoài. Đầu dây bên kia Trần Di đang khóc nức nở, kể lể rằng mấy năm nay cô ta ở nước ngoài khó khăn bao nhiêu, từng câu từng chữ đều nói mình vô cùng hối hận, cũng biết mình từ đầu tới cuối chỉ yêu có Bùi Khuynh. Liên tục xin lỗi, liên tục nói yêu.

 

Bùi Khuynh nắm cánh tay tôi càng lúc càng chặt, lời nói tuông ra vừa lạnh lẽo lại vừa tàn nhẫn: "Trần Di, bây giờ anh yêu Khương Khương.”

 

Đầu dây bên kia Trần Di trầm mặc hồi lâu.

 

Tôi nhìn hắn. Trong mắt hắn, dường như xuất hiện khoái cảm sau khi trả thù. Trong thoáng chốc tôi dường như lại nhìn thấy Bùi Khuynh chán chường mấy năm trước, trong mắt hắn không có một tia sáng, cả người giống như con rối gỗ mất đi linh hồn, chỉ có khi nhắc tới cái tên Trần Di, mới được sống như một người.

 

Trời mưa càng lúc càng lớn.

 

Cúp điện thoại xong Bùi Khuynh liền đè tôi lên sô pha hôn, động tác rất thô bạo, hắn cắn xương quai xanh của tôi, tôi đau đến mức vành mắt đỏ bừng. Nhưng hắn không dừng lại, giống như trút giận, không ngừng cắn xé.

 

Điện thoại di động của hắn lại vang lên vài tiếng. Bùi Khuynh ôm tôi vào lòng, cuối cùng không cắn tôi nữa. Sau khi thở hổn hển vài tiếng, nhịn không được đưa tay mở tin nhắn kia ra. Nhưng khi mở ra thì hơi nghiêng tay, không cho tôi xem nội dung.

 

 

 

Loading...