Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mười Năm Đã Mất - 4

Cập nhật lúc: 2024-12-18 17:22:27
Lượt xem: 219

8

 

Tiễn Trần Bình về, tôi ngồi trước sofa trầm tư suy nghĩ. 

 

Kỷ Vọng Thư đi công tác, không biết bao giờ mới về. 

 

Đã lấy cô ấy, tôi nhất định phải có trách nhiệm, cho dù cô ấy có ghét tôi cũng được. 

 

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi lập hẳn một danh sách “kế hoạch theo đuổi vợ”. 

 

Chỉ là không biết qua từng ấy năm, sở thích của cô ấy có thay đổi gì không. 

 

Chưa kịp chờ Kỷ Vọng Thư về, thì lại đến ngày khai giảng của Phạn Phạn ở trường mẫu giáo. 

 

Trường của thằng bé là trường mẫu giáo tư nhân, lẽ ra không cần nghỉ, nhưng đa số phụ huynh ở đây đều có điều kiện, thường tranh thủ nghỉ để đưa con cái đi chơi. 

 

Nghĩ đến cảnh Phạn Phạn hôm trước ngồi dưới nhà một mình chơi xếp hình, lòng tôi chợt nhói lên. 

 

Tôi thầm hứa, vài hôm nữa nhất định sẽ dẫn thằng bé ra ngoài chơi. 

 

Buổi tối lúc ăn cơm, Phạn Phạn ngồi trên ghế đung đưa chân, kể chuyện ở trường mẫu giáo cho tôi nghe. 

 

Qua mấy ngày ở chung, thằng bé đã không còn sợ tôi như trước nữa. 

 

Đến giờ đi ngủ, nó hiếm khi đề nghị: 

 

“Con muốn ngủ cùng ba.” 

 

Thằng bé mặc bộ đồ ngủ in hình khủng long, ngoan ngoãn nằm cạnh tôi. 

 

“Ba kể chuyện đi.” 

 

Tôi cầm quyển sách lên, bắt đầu: 

 

“Ngày xửa ngày xưa, có một nàng công chúa tên là Bạch Tuyết…” 

 

Nghe xong câu chuyện, Phạn Phạn cười rạng rỡ nói: 

 

“Mẹ là người đẹp nhất, mẹ là Bạch Tuyết! Sau này con sẽ cưới mẹ!” 

 

Đúng thật, Kỷ Vọng Thư giống như một nàng công chúa vậy. 

 

“Nhưng mẹ có ba rồi mà, Phạn Phạn không cưới mẹ được đâu.” 

 

Không ngờ vừa dứt lời, Phạn Phạn bỗng trở nên buồn rầu. 

 

Đúng rồi, từ lúc tôi “xuyên” đến đây, chưa bao giờ nghe Phạn Phạn chủ động nhắc đến Kỷ Vọng Thư. Chẳng lẽ cô ấy không tốt với thằng bé? 

 

Tôi thử dò hỏi: 

 

“Phạn Phạn có nhớ mẹ không?” 

 

Thằng bé dè dặt nhìn tôi một lúc rồi khẽ gật đầu. 

 

“Thế Phạn Phạn kể ba nghe về mẹ đi.” 

 

Trẻ con thường không nghĩ ngợi nhiều, bảo nói gì là nói ngay. 

 

Nhưng khi nghe thằng bé kể, sắc mặt tôi càng lúc càng tối sầm lại. 

 

Thằng tôi mười năm sau, mày giỏi lắm, học được cả “bạo lực lạnh lùng” rồi, lại còn dám dùng với Kỷ Vọng Thư? 

 

“Ba ơi, ba sao vậy?” 

 

Phạn Phạn sợ sệt kéo áo ngủ của tôi. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/muoi-nam-da-mat/4.html.]

Tôi cố gắng dịu lại sắc mặt, nói nhẹ nhàng: 

 

“Ba không sao. Phạn Phạn ngủ đi nhé.” 

 

9

 

Hôm sau, lúc dì giúp việc đưa Phạn Phạn đi học, tôi giả vờ vô tình hỏi về ảnh cưới. 

 

Dì ngập ngừng một lúc rồi bảo, ảnh cưới nằm ở trong phòng chứa đồ. 

 

Chờ hai người ra khỏi nhà, tôi lập tức vào phòng chứa đồ lục tìm. 

 

Tìm mãi mới thấy một tấm ảnh phủ đầy bụi nằm ở góc phòng. 

 

Khung ảnh đã vỡ nát. 

 

Trong ảnh, tôi mặt không cảm xúc, còn Kỷ Vọng Thư đứng bên cạnh, tuy đang cười nhưng nụ cười đó không hề chạm đến đáy mắt. 

 

Thật xấu xí. 

 

Tôi chưa từng thấy mình trông thảm hại như thế này. 

 

Tôi đưa tay định úp ngược tấm ảnh xuống. 

 

Nếu Kỷ Vọng Thư vẫn sẵn sàng cho tôi một cơ hội, tôi muốn đưa cô ấy đi chụp lại ảnh cưới, lần này phải thật đẹp. 

 

Lúc lật tấm ảnh, tôi hơi mạnh tay, vô tình làm rơi một chiếc hộp bên cạnh. 

 

Nhặt lên xem, tôi mới phát hiện bên trong là những mẩu giấy nhỏ tôi từng truyền cho Kỷ Vọng Thư hồi đi học. 

 

Thậm chí còn có cả một lá thư tình chưa kịp gửi đi. 

 

Không ngờ cô ấy vẫn giữ lại tất cả những thứ này. 

 

Liệu điều đó có nghĩa là trong lòng cô ấy, tôi không hoàn toàn vô nghĩa? 

 

Nhưng nghĩ đến những gì “tôi của mười năm sau” đã làm, tôi chỉ muốn tự tát mình hai cái ngay lập tức. 

 

Có một người vợ và đứa con tốt như thế, vậy mà mày lại vì Cao Nhã Nhiễm mà sống dở c.h.ế.t dở. 

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Thật sự là mày mù đến không còn thuốc chữa nữa rồi! 

 

10

 

Từ khi quyết định bù đắp cho Phạn Phạn và Kỷ Vọng Thư, mỗi ngày tôi đều tự mình đưa đón thằng bé đi học. 

 

Ở cổng trường mẫu giáo, các cô giáo dẫn theo một nhóm nhóc con như những hạt đậu nhỏ, đứng xếp hàng ngay ngắn. 

 

Trẻ con đúng là có khả năng đặc biệt, chỉ cần liếc một cái là có thể nhận ra cha mẹ mình trong đám đông. 

 

Phạn Phạn vừa nhìn thấy tôi, mắt sáng lên, chạy lạch bạch như một chú vịt con về phía tôi. 

 

Nó ngẩng đầu lên, gương mặt đỏ bừng, vui vẻ nói: 

 

“Cảm ơn ba đã đến đón con!” 

 

Lòng tôi mềm nhũn, lập tức bế thằng bé lên. 

 

“Con trai ngoan của ba, từ nay ba sẽ đón con mỗi ngày.” 

 

Phạn Phạn cười tươi, gật đầu lia lịa. 

 

Lúc này, một bé gái chạy đến, kéo kéo áo tôi, hỏi: 

 

“Chú ơi, chú là ba của Kỷ Phạn phải không?” 

 

Tôi gật đầu. 

Loading...