MƯỜI MỘT NĂM TƯƠI ĐẸP BỊ ĐÁNH CẮP - CHƯƠNG 9 (hết)
Cập nhật lúc: 2024-12-12 08:55:16
Lượt xem: 1,080
Ngoại truyện 1: Cuộc sống ở nhà cha mẹ nuôi (Góc nhìn của Dương Hoan)
Thực ra tôi luôn biết mình không phải con ruột của cha mẹ nuôi.
Sau khi nhận nuôi tôi được 2 năm, họ mang thai, liên tục sinh 4 cô con gái, cuối cùng mới có một cậu con trai.
Họ luôn nói với tôi rằng, bố mẹ ruột vứt bỏ tôi vì tôi là con gái, còn họ đã tốt bụng cưu mang tôi, nên tôi phải trả ơn họ.
Hằng ngày, tôi phải chăm sóc các em. Chỉ cần hơi lơ là, mẹ nuôi lại nhấn mạnh “ân cứu mạng” của họ với tôi:
“Nếu không có bố mẹ mày, mày đã bị chó hoang tha đi rồi!”
Vì thế, khi các tình nguyện viên tìm thấy tôi, tôi nghĩ đó chỉ là nhảy từ hố lửa này sang hố lửa khác.
Đối với tôi, đi đâu cũng chẳng quan trọng.
Nhưng khi mẹ nuôi biết tôi tìm được bố mẹ ruột, bà ấy vô cùng tức giận, chỉ tay vào mặt tôi mắng:
“Đồ vô ơn, nuôi mày bao nhiêu năm, giờ học được cách hầu hạ người ta thì vội về làm người hầu cho bố mẹ đẻ!”
Sau này, bố mẹ ruột mua cho tôi một chiếc điện thoại, tôi học cách lên mạng và thấy rằng họ đã dành 11 năm đi khắp nơi tìm kiếm tôi.
Họ thậm chí lên TV, đăng báo, để lại dấu vết khắp các diễn đàn và mạng xã hội về việc tìm con.
Thì ra, lừa một đứa trẻ lại dễ dàng đến vậy.
Tôi không thể tin được mình đã ở trong cái kén thông tin mà cha mẹ nuôi dệt suốt 11 năm, hoàn toàn không hay biết gì.
---
Ngoại truyện 2: Cuộc sống mới ở thành phố (Góc nhìn của Dương Hoan)
Mọi thứ trong thành phố đều khiến tôi lo lắng. Tôi luôn sợ mình sẽ làm sai điều gì đó, nên việc gì cũng làm rất cẩn thận.
Nhưng càng cẩn thận, tôi càng dễ mắc lỗi.
Khi tôi làm vỡ bát cháo, ký ức trong nhà cha mẹ nuôi ùa về.
Ở đó, làm vỡ bát nhẹ thì bị mẹ nuôi chửi mắng cả tiếng, nặng thì bị cha nuôi dùng dây thắt lưng đánh rồi đẩy ra sân quỳ phạt.
Nghe tiếng bát vỡ, tim tôi thắt lại.
Vì thế, tôi nói dối, đổ lỗi cho Huệ Huệ.
Nhưng họ không mắng Huệ Huệ. Tôi nghĩ có lẽ vì Huệ Huệ biết cách làm nũng.
Tôi không thích Huệ Huệ. Nó giống cậu em út ở nhà cha mẹ nuôi – dễ dàng có được thứ mà tôi phải cố gắng hết sức cũng không có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/muoi-mot-nam-tuoi-dep-bi-danh-cap/chuong-9-het.html.]
Tôi đã lấy trộm chiếc đồng hồ mà Huệ Huệ thích nhất, không phải vì tôi muốn, mà vì tôi không muốn thấy nó hạnh phúc hơn tôi.
Khi mẹ phát hiện tôi lấy chiếc đồng hồ, tôi sợ hãi, sợ rằng mẹ sẽ ghét bỏ tôi.
Nhưng mẹ nói:
“Hầu như người lớn nào khi nhỏ cũng từng lấy trộm thứ gì đó. Chỉ là khi lớn lên, họ quên đi mà thôi.”
Mẹ nhận ra sự ghen tị của tôi với Huệ Huệ và bảo:
“Ghen tị là một cảm xúc rất bình thường. Người ta ghen tị vì họ không có hoặc không được đối xử công bằng.”
Tôi từng nghĩ mình không phải đứa trẻ tốt vì tôi trộm đồ, oán hận cha mẹ nuôi, ghen tị với các em.
Nhưng mẹ bảo:
“Không phải vậy. Điều đó không phải lỗi của con. Đó chỉ là con đường mà phần lớn người lớn phải đi qua.”
Mẹ dẫn tôi tham gia hoạt động tìm kiếm trẻ em, những bậc phụ huynh giơ biển khóc lóc kêu gọi con về khiến tôi bàng hoàng.
Tôi gọi mẹ là “mẹ”, cố tỏ ra thoải mái.
Mẹ quay lưng, không nhìn tôi. Nhưng tôi biết, mẹ đang kìm nước mắt.
---
Ngoại truyện 3: Giấc mơ rực rỡ (Góc nhìn của Dương Hoan)
Ngày bà ngoại chống gậy ôm tôi, mùi xà phòng cũ trên người bà khiến tôi thấy quen thuộc và yên tâm.
Những thứ quen thuộc ở nhà bà ngoại dường như đánh thức ký ức tuổi thơ của tôi.
Tôi nhớ ra, bên ao nước trên phố cổ, bố đã cõng tôi thả đèn cá.
Ánh đèn lập lòe, mặt nước lấp lánh, bố vừa chạy vừa dừng, khiến tôi cười khúc khích trên vai.
Tôi luôn nghĩ đó chỉ là một giấc mơ rực rỡ – nơi tôi là đứa trẻ được yêu thương.
Khi bà chỉ vào những bức ảnh và kể cho tôi, tôi mới nhận ra đó là sự thật.
Đó là Tết năm tôi 3 tuổi, cả gia đình cùng nhau đi chơi ở thị trấn cổ.
Lúc này, tôi nhận ra, người tôi ghen tị không phải Huệ Huệ, mà là chính tôi trong quá khứ.
Giờ đây, tôi hạnh phúc vì những ngày được yêu thương như dòng nước êm đềm, nhẹ nhàng chảy về phía tôi.
HẾT