MƯỜI MỘT NĂM TƯƠI ĐẸP BỊ ĐÁNH CẮP - CHƯƠNG 5
Cập nhật lúc: 2024-12-12 08:53:46
Lượt xem: 331
5
Huệ Huệ vừa học viết được mười chữ Hán.
Con bé cầm quyển vở kẻ ô vuông chạy đến khoe với Dương Dịch:
“Bố ơi, bố nói nếu con biết viết 10 chữ Hán, bố sẽ mua đồng hồ Lina Belle cho con, đúng không ạ?”
Bà nội bước ra từ bếp:
“Con nhìn xem phòng mình đã có bao nhiêu đồ chơi rồi, còn đòi nữa!”
“Nhưng bà ơi, bố đã hứa với con rồi mà!”
Dương Dịch nhận lấy quyển vở, giơ ngón cái khen ngợi:
“Đúng vậy, bố hứa rồi. Ăn cơm xong chúng ta sẽ ra siêu thị.”
Sau bữa cơm, chúng tôi đưa hai đứa trẻ đến siêu thị. Huệ Huệ lao ngay đến kệ đồ chơi tìm đồng hồ Lina Belle.
Tôi kéo Hoan Hoan, bảo con chọn một món mình thích.
Nhưng con lắc đầu từ chối.
Tôi đoán có thể vì những món đồ này quá trẻ con, không hợp với tuổi của Hoan Hoan, nên không ép con nữa.
Huệ Huệ đeo chiếc đồng hồ 19 tệ 9, nhảy cẫng lên vui sướng.
Tôi và chồng cảm thán: “Niềm vui của trẻ con thật đơn giản, chỉ hơn chục tệ là đủ rồi.”
Thế nhưng, chiều hôm sau, khi từ trường mẫu giáo về, Huệ Huệ mắt đỏ hoe, khóc sưng cả mắt.
Tôi hỏi con sao vậy, con òa lên khóc:
“Mẹ ơi, đồng hồ Lina Belle của con mất rồi!”
“Sao lại mất được? Có phải con để quên ở đâu không?”
“Không mẹ ơi, tối qua trước khi ngủ con đã để vào cặp. Sáng nay đến trường, mở cặp ra thì không thấy nữa… huhu…”
“Đừng khóc nữa, Huệ Huệ. Chúng ta sẽ cùng tìm lại.”
Huệ Huệ vừa khóc vừa gật đầu.
Trong lúc cả nhà lục tung tìm chiếc đồng hồ, Hoan Hoan lẳng lặng vào phòng, khóa trái cửa.
Bà nội đang cúi người tìm trong khe ghế sofa thì đột nhiên đứng dậy, chỉ về phía phòng Hoan Hoan:
“Có khi nào là…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/muoi-mot-nam-tuoi-dep-bi-danh-cap/chuong-5.html.]
“Không thể nào, đừng nói bậy!” Bà chưa kịp nói hết câu đã bị con trai ngắt lời.
Bà nội không nói thêm gì nữa.
Nhưng tối đó, tôi thấy Dương Dịch xem lại video giám sát buổi sáng.
Trong video, Huệ Huệ để cặp trên ghế trong phòng khách rồi vào nhà vệ sinh.
Hoan Hoan từ phòng bước ra, ngồi xuống ghế cạnh chiếc cặp.
Con bé ngoảnh lại nhìn cặp sách, rồi nhìn về phía bếp.
Sau đó, con kéo khóa, lấy chiếc đồng hồ ra, đóng cặp lại, đặt lại vị trí cũ.
Con bỏ chiếc đồng hồ vào túi, và khi Huệ Huệ từ nhà vệ sinh bước ra, cả hai cùng ăn sáng.
Dương Dịch ôm mặt, sau đó ngẩng lên nhìn tôi:
“Em ơi, giờ phải làm sao đây?”
---
Hôm sau là sinh nhật Hoan Hoan. Dù con chưa được tìm thấy, mỗi năm chúng tôi đều chuẩn bị quà sinh nhật cho con.
Dương Dịch hỏi tôi:
“Vợ ơi, quà năm nay tặng hết một lần luôn chứ?”
“Ừ, tặng hết. Nhưng sau khi tặng, để em có nửa tiếng nói chuyện riêng với Hoan Hoan.”
Sáng hôm sau, khi hai đứa trẻ đi học, tôi tranh thủ trang trí nhà cửa.
Đây là sinh nhật đầu tiên của Hoan Hoan kể từ khi con trở về. Chúng tôi đã chuẩn bị từ ngày đầu tiên con về.
Hoan Hoan đi học về, vừa bước vào cửa đã thấy bóng bay và dây ruy băng khắp nơi. Màn hình TV phát hình ảnh lúc nhỏ của con cùng bài hát mừng sinh nhật.
Tôi và Huệ Huệ đẩy một xe quà đến trước mặt con:
“Hoan Hoan, chúc mừng sinh nhật!”
Có lẽ vì chưa từng có một sinh nhật như thế này, mắt con nhanh chóng đỏ hoe.
Tôi đẩy xe quà vào phòng Hoan Hoan:
“Hoan Hoan, vào phòng mình mở quà nào!”
Chồng tôi nháy mắt ra hiệu: “Trông cả vào em đấy!”
Tôi vào phòng cùng Hoan Hoan.