MƯỜI MỘT NĂM TƯƠI ĐẸP BỊ ĐÁNH CẮP - CHƯƠNG 4
Cập nhật lúc: 2024-12-12 08:53:31
Lượt xem: 391
4
Buổi tối, cả nhà ăn xong, chúng tôi ra công viên cạnh khu chung cư đi dạo.
Ở quảng trường công viên, nhiều người đang nhảy múa.
Huệ Huệ phấn khích chìa tay về phía Dương Dịch:
“Thưa bố, con có thể mời bố nhảy một điệu không?”
“Đương nhiên rồi, tiểu thư Dương Huệ quý giá của bố.”
Đây là chương trình cố định mỗi ngày của hai bố con – nhảy trong công viên sau bữa tối.
Dương Dịch dắt tay Huệ Huệ vào sân nhảy, hai người bắt đầu lắc lư theo nhạc, Huệ Huệ như chú chim nhỏ, cười khúc khích.
Tôi thấy Hoan Hoan đứng im bên bồn hoa, nhìn chằm chằm họ.
“Hoan Hoan, con nhảy với mẹ nhé?”
Con lắc đầu:
“Con không biết nhảy.”
Nhưng tôi nhận ra ánh mắt con đầy mong chờ.
Tôi bước tới, kéo con vào sân nhảy.
Nhạc nổi lên, tôi nắm tay con, cùng nhảy theo mọi người.
Hoan Hoan đỏ mặt ngượng ngùng, nhưng trong ánh mắt con, tôi thấy một nụ cười không thể che giấu.
---
Ngày đầu tiên Hoan Hoan đi học ở trường mới, tôi dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho hai đứa trẻ.
Tôi múc cháo ngũ cốc ra bát, để nguội trên bàn, rồi vội vàng gọi bọn trẻ dậy.
Khi tôi đang làm bánh trứng hành trong bếp, nghe thấy tiếng bát vỡ từ phòng khách.
Tôi chạy ra, thấy bát cháo ngũ cốc đổ tung tóe trên sàn.
Tôi vội hỏi hai đứa có bị thương không.
Huệ Huệ lắc đầu:
“Mẹ ơi, không sao. Con và chị đều không bị bỏng.”
“Vậy thì tốt.” Tôi gật đầu.
“Mẹ, mẹ lấy cho chị bát khác đi, chị làm đổ bát cháo rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/muoi-mot-nam-tuoi-dep-bi-danh-cap/chuong-4.html.]
“Được rồi.” Tôi quay lại bếp lấy bát khác.
Nhưng ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng Hoan Hoan:
“Không phải con, là em làm vỡ.”
“Không đúng! Rõ ràng là chị không cẩn thận làm rơi!” Huệ Huệ cãi lại.
“Chỉ là cái bát thôi mà, ai làm vỡ cũng không sao, miễn không ai bị thương.” Dương Dịch vừa dọn vừa nói.
“Không được, bố ơi, chị đang nói dối!” Huệ Huệ chỉ tay vào Hoan Hoan.
“Không phải con!” Hoan Hoan cũng tự biện minh.
Tôi mang bánh trứng ra cho hai đứa:
“Thôi nào, cả hai đừng tranh cãi nữa. Ăn nhanh lên, xong để bố chở đến trường, sắp muộn rồi.”
Sau khi chồng đưa hai đứa đi, tôi mở lại camera giám sát trong phòng ăn.
Trong video, Hoan Hoan làm rơi bát cháo của mình.
Con khựng lại, rồi nhanh chóng đẩy bát cháo của Huệ Huệ đến trước mặt mình.
Là Hoan Hoan đã nói dối.
Sau khi về nhà, Dương Dịch vội vàng chạy vào phòng làm việc tìm tôi.
Tôi biết chắc anh cũng đã xem đoạn video giám sát.
“Chỉ là làm vỡ một cái bát, chuyện nhỏ như thế, sao Hoan Hoan lại phải nói dối chứ?” Dương Dịch khó hiểu.
Tôi suy nghĩ rồi nói với anh:
“Làm vỡ bát ở nhà mình đúng là chuyện nhỏ. Nhưng ở gia đình mà Hoan Hoan từng sống, có lẽ lại là chuyện lớn.”
“Ý em là, ở nhà người mua, Hoan Hoan có thể đã bị phạt vì làm vỡ bát?” Dương Dịch nhíu mày nhìn tôi.
“Em không chắc, nhưng hầu hết mọi người nói dối đều để tránh bị trừng phạt.”
“Vậy bây giờ làm sao? Quản hay không quản?”
Quản thì chắc chắn phải quản, nhưng quản thế nào, tôi vẫn chưa nghĩ ra.
Thời gian Hoan Hoan trở về còn quá ngắn, tôi chưa thể đánh giá chính xác tính cách và bản chất hiện tại của con.
Nhưng có một điều tôi chắc chắn:
Con bé mang dòng m.á.u của chúng ta, chắc chắn không phải đứa trẻ xấu.