Mười Một Năm Không Gặp Lại - 5
Cập nhật lúc: 2025-01-06 16:10:44
Lượt xem: 412
Khi đó, Châu Tử Lăng còn đang học năm ba đại học, ban đầu chỉ cùng bạn cùng phòng làm thử một trò chơi nhỏ, không ngờ lại được một công ty game để mắt tới.
Lúc ấy, bọn họ tự cao tự đại, những điều kiện mà công ty game đưa ra tất nhiên không vừa mắt họ, nên họ quyết định tự mình mở công ty, phát triển phần mềm game.
Những tháng đầu, họ chỉ chăm chú vào việc phát triển game, tưởng rằng công ty đang từng bước đi lên, mọi việc rất thuận lợi.
Nhưng khi game đã gần hoàn thiện, các vấn đề lần lượt xuất hiện.
Công ty muốn kiếm lợi nhuận phải quảng bá game, phải đưa sản phẩm lên các nền tảng, tất cả đều cần các nhân viên chuyên nghiệp đến các công ty khác để đàm phán hợp đồng.
Nhưng Châu Tử Lăng và những người bạn của anh ta đều là những kỹ sư điển hình, bắt họ mở miệng thuyết phục đối tác chẳng khác nào lấy mạng họ.
Thời gian đó, ngày nào Châu Tử Lăng cũng nhăn nhó buồn rầu.
Dù anh ta cố gắng hết sức để che giấu cảm xúc trước mặt tôi, nhưng tôi vẫn dễ dàng nhận ra sự bồn chồn và lo lắng trong lòng anh ta.
Không đành lòng nhìn anh ta ngày ngày phiền muộn vì những chuyện này, tôi nói với anh ta rằng hãy yên tâm phát triển game, những chuyện khác để tôi lo liệu.
Ban đầu, Châu Tử Lăng còn từ chối, tự tin rằng mình có thể xử lý, thậm chí còn an ủi tôi rằng anh ta sẽ giải quyết ổn thỏa tất cả, để tôi yên tâm chờ tốt nghiệp rồi gả cho anh ta làm bà chủ giàu có.
Tôi không phản đối, để mặc anh ta thử sức.
Sau đó, công ty chỉ chi tiêu mà không có thu nhập, anh ta ngày càng lo lắng hơn.
Cho đến một ngày, anh ta chủ động nói với tôi, muốn nhờ tôi giúp đỡ đàm phán với các công ty khác để đưa game lên các nền tảng.
Tôi vui vẻ đồng ý.
Nhất Phiến Băng Tâm
Thực ra, ngay từ lần trò chuyện trước với anh ta, tôi đã bắt đầu tìm hiểu về các công ty có thể hợp tác với công ty anh ta, coi như đã hoàn thành xong công việc nghiên cứu ban đầu.
Dựa vào tính cách cởi mở của tôi và các mối quan hệ trong nhiều lĩnh vực trước đó, chẳng mấy chốc, trò chơi mà Châu Tử Lăng phát triển đã được đưa lên các nền tảng.
Từ đó, công ty của Châu Tử Lăng thăng tiến không ngừng. Vào năm thứ hai sau khi tốt nghiệp, cũng chính là một năm sau khi chúng tôi kết hôn, anh ta đã được gọi là "người mới nổi trên mạng internet".
Tôi cũng từ đó trở đi luôn đứng sau hỗ trợ anh ta trong mọi việc ngoại giao.
Từ truyền thông, tìm kiếm trên Weibo, cho đến các nền tảng đối tác, tất cả đều do tôi âm thầm vận hành.
Còn anh ta, sau khi tôi giúp anh ta đạt được hợp đồng đầu tiên, đã tặng tôi 1/6 cổ phần công ty.
Giờ đây, điều đầu tiên tôi cần làm là nhanh chóng bán hết số cổ phần đó trước khi bạn bè tôi bắt đầu hành động, nếu để lâu, chúng sẽ không còn đáng giá nữa.
Ngay tối hôm tôi đưa tin muốn bán cổ phần, tôi nhận được cuộc gọi từ Châu Tử Lăng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/muoi-mot-nam-khong-gap-lai/5.html.]
Tiếng gào thét đinh tai nhức óc từ điện thoại vọng ra, như thể tôi vừa làm chuyện gì tày trời.
"Tô Tinh! Ai cho cô lá gan dám bán cổ phần mà không thông báo cho tôi? Cô nghĩ mình dám làm chuyện này sao?"
Tôi nghịch bộ móng tay vừa làm, thản nhiên đáp:
"Anh tôi còn không cần, công ty của anh làm sao tôi còn muốn nhúng tay giúp?"
Châu Tử Lăng tức giận đến nỗi nói không nên lời, nhưng lại chẳng thể làm gì.
Một lúc sau, giọng anh ta dịu lại:
"Nếu cô muốn bán, tôi không cản. Cô ra giá đi, bán lại cho tôi."
"Ồ, Tổng giám đốc Châu hào phóng quá. Tôi cũng chẳng đòi nhiều, cứ tính theo giá thị trường đi."
"Nhưng đó chỉ là giá của cổ phần. Còn tài sản hôn nhân vẫn theo như đã thỏa thuận, toàn bộ tiền gửi ngân hàng, nhà, xe, tôi sáu, anh bốn."
Nghe tôi nói vậy, đầu dây bên kia im lặng hai giây.
"Tôi không có nhiều tiền mặt như vậy. Thế này, cô chuyển cổ phần cho tôi, toàn bộ tài sản hôn nhân, tất cả đều là của cô."
Nghe vậy, tôi khựng lại một chút, sau đó bắt đầu tính toán giá trị sơ bộ.
"Không được. Bốn phần của anh không đủ để mua cổ phần tôi đang nắm. Hơn nữa, anh đã chi không ít tiền cho con chim sẻ nhỏ của anh, đúng không? Những khoản đó tôi có quyền đòi lại."
"Tô Tinh, đừng quá đáng. Biết điều một chút!"
Anh ta nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo, nhưng tôi chẳng chút sợ hãi.
"Tôi khuyên anh nên đưa ra một phương án tốt hơn, nếu không tôi sẽ bán cổ phần cho người khác."
"Được, ngoài toàn bộ tài sản trong thời kỳ hôn nhân, tôi sẽ thêm ba căn hộ cao cấp trước hôn nhân của tôi ở trung tâm thành phố. Như thế đủ chưa?"
Nghe vậy, tôi mỉm cười nhạt:
"Vậy thì cảm ơn Tổng giám đốc Châu. Ngày mai tôi sẽ đến công ty để ký hợp đồng với anh."
Hai tuần sau, vào một buổi sáng sớm, tôi trở về nhà và mở cửa.
Vừa bước vào, tôi liền thấy một người đàn ông ngồi trên sofa, theo phản xạ tôi giật mình.
Là Châu Tử Lăng.