Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mười Lần Tạm Biệt - Chương 5. Video tạm biệt thứ tư

Cập nhật lúc: 2025-01-24 04:25:04
Lượt xem: 8

Ngày 9 tháng 2 năm 2024, đêm Giao Thừa.

 

“Hôm nay chúng ta về nhà nhé.”

 

Hứa Duyệt cầm điện thoại, ngồi trên xe, vui vẻ quay cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

 

Thỉnh thoảng lại quay sang quay cả Lưu Niệm ngồi bên cạnh.

 

Nhưng khi xe dừng và đến lúc phải xuống, nụ cười trên mặt Hứa Duyệt trở nên gượng gạo.

 

Bởi vì lúc này, Hứa Duyệt đã không thể tự mình đi lại được nữa.

 

Lưu Niệm đỡ Hứa Duyệt ngồi vào xe lăn.

 

Nhìn thấy sự buồn bã trên gương mặt cô ấy, Hứa Duyệt đề nghị thi chạy với cô.

 

Hứa Duyệt đưa điện thoại cho cô ấy, rồi tự mình lăn xe đi trước.

 

Hứa Duyệt quay đầu lại, nói:

 

“Mau đuổi theo tôi nào! Bây giờ tôi có tận bốn bánh, chắc chắn nhanh hơn đôi chân của cậu rồi.”

 

Lưu Niệm cầm điện thoại đuổi theo Hứa Duyệt, cuối cùng Hứa Duyệt là người đến trước cửa căn phòng trọ.

 

Hứa Duyệt lườm cô ấy đầy vẻ không hài lòng:

 

“Lưu Niệm thân yêu, nếu muốn nhường tôi thì ít nhất hãy diễn cho giống một chút đi. Cái gì mà thiếu oxy, chạy không nổi, nghe thật nực cười!”

 

Lưu Niệm chỉ cười mà không nói gì.

 

Bọn họ thực sự không còn nhiều tiền nữa.

 

Đêm Giao Thừa, hai bát mì sợi thêm quả trứng luộc đã là thứ tốt nhất mà hai người bọn họ có thể ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/muoi-lan-tam-biet/chuong-5-video-tam-biet-thu-tu.html.]

 

Bên ngoài, pháo hoa nổ vang trời.

 

Hứa Duyệt và Lưu Niệm tựa vào nhau, trò chuyện dưới ánh đèn.

 

“Niệm Niệm, cậu còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”

 

“Nhớ chứ, lúc đó cậu mũi dãi chảy dài, là đứa trẻ bẩn nhất trong trại trẻ mồ côi, hahaha.”

 

“Sao cậu chỉ nhớ mỗi cái đó thế? Còn chuyện tôi anh hùng cứu mỹ nhân đâu, sao không nhắc tới?”

 

“Cậu còn mặt mũi nhắc à? Rõ ràng Cố Bồi Tư chỉ cúi xuống nhặt đồ.

 

Cậu lại vu oan anh ấy vén váy tôi, rồi hai người lao vào đánh nhau.

 

Cuối cùng cả hai bị phạt, tối đó không được ăn cơm.”

 

Nhắc đến lần đầu gặp Cố Bồi Tư, ánh mắt Hứa Duyệt chợt trở nên mơ màng.

 

Nhanh quá, chúng Hứa Duyệt đã quen biết nhau mười chín năm rồi.

 

Đúng lúc đó, tiếng chuông điểm 12 giờ vang lên.

 

Hứa Duyệt linh cảm điều gì đó, nhìn chằm chằm Lưu Niệm, rất lâu sau mới khẽ nói:

 

“Năm nay là tròn hai mươi năm chúng ta quen nhau rồi.”

 

“Đúng vậy, Duyệt Duyệt, chúng ta còn rất nhiều, rất nhiều lần hai mươi năm nữa. Cậu nhất định phải ở bên cạnh tôi.”

 

“Ừ…”

 

Hứa Duyệt bỗng cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu.

 

Đầu Hứa Duyệt từ từ tựa vào vai cô ấy, mắt khép lại…

Loading...