Mười Lần Tạm Biệt - Chương 12. Video tạm biệt thứ mười
Cập nhật lúc: 2025-01-24 04:37:23
Lượt xem: 5
Ngày 5 tháng 4 năm 2024.
Lưu Niệm cầm máy quay trong xe, lia qua lia lại:
“Thời tiết: Nắng đẹp, nhiệt độ: Dễ chịu. Hứa Duyệt?”
Hứa Duyệt thò đầu ra khỏi chiếc chăn nhỏ, bàn tay gầy guộc giơ lên tạo dáng chữ V trước ống kính.
“Hứa Duyệt: Vô địch.”
Lưu Niệm thở dài:
“Này, giọng yếu như vậy rồi mà vẫn muốn đi sao?”
Hứa Duyệt chống cằm, đáp:
“Đi chứ, hôm nay là ngày anh ấy nhận được vinh quang lớn nhất cuộc đời, khoảnh khắc rực rỡ nhất.”
Lưu Niệm hừ lạnh:
“Ca khúc tình yêu viết cho Văn San, cậu không mắng vài câu đã thôi, lại còn tự mình đi xem anh ta nhận giải thưởng game nữa à?”
Hứa Duyệt cười:
“Anh ấy luôn nghĩ là tớ phản bội cậu ấy. Không viết tình ca cho Văn San, chẳng lẽ viết cho tớ sao?”
Xe dừng gần nơi tổ chức lễ trao giải.
Vừa bước xuống xe, điều đầu tiên Hứa Duyệt nhìn thấy là hình ảnh Cố Bồi Tư xuất hiện trên màn hình lớn của cả tòa nhà.
[‘Tam Sinh Tình Duyên’ tiếp tục đứng đầu bảng xếp hạng tải về trong và ngoài nước.]
[‘Sự lãng mạn cuối cùng của thiên tài công nghệ dành cho người mình yêu.’]
Cả quảng trường vang lên câu nhạc quen thuộc:
“Khoảnh khắc đầu tiên gặp em nơi góc phố, tôi mới biết thế gian vẫn còn những điều tuyệt đẹp.
Tôi yêu em, không chỉ vì nụ cười ấy.”
“Hứ, dở quá.”
Lưu Niệm bĩu môi.
Hứa Duyệt bật cười:
“Đâu có, hay mà.”
“Hừ…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/muoi-lan-tam-biet/chuong-12-video-tam-biet-thu-muoi.html.]
“Thôi nào, vào thôi. Tấm vé vào cổng khó khăn lắm mới có, đừng để lãng phí.”
Hứa Duyệt kéo Lưu Niệm đi.
Vừa bước được một bước, trước mắt Hứa Duyệt đột ngột tối sầm.
Mọi thứ xoay tròn, và Hứa Duyệt nghe tiếng hét thất thanh của Lưu Niệm bên tai:
“Hứa Duyệt!!”
Cảnh quay chuyển đổi.
Hứa Duyệt đã nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, mắt nhìn lên chiếc TV trên tường đang
phát sóng lễ trao giải.
Trên sân khấu, Cố Bồi Tư đứng cạnh Văn San, nhận giải thưởng và phát biểu cảm nghĩ:
“Thực ra, hôm nay nhận được giải thưởng này, ngoài sự bất ngờ, tôi còn muốn cảm ơn một người.
Cảm ơn người đã bỏ rơi tôi năm đó.
Nếu không có sự biến mất đột ngột của cô ấy, tôi sẽ không biết rằng mình có thể yêu một người đến như vậy.”
Gương mặt Văn San ửng đỏ.
Cả hội trường chìm trong tiếng hét phấn khích của fan hâm mộ CP.
Hứa Duyệt hướng ống kính về phía mình, nhìn gương mặt gầy hóp trong màn hình, rồi quay máy lại, ho nhẹ:
“Khụ khụ, tôi cần làm rõ một chút nhé.
“Tôi biến mất không phải vì bỏ rơi. Mà là… c.h.ế.t rồi đấy.”
Lưu Niệm vừa khóc vừa ngắt lời Hứa Duyệt:
“Cậu đừng làm loạn nữa được không! Tớ khó khăn lắm mới ngừng khóc được…”
Ống kính rung lên, dường như vì Hứa Duyệt đang cười đến mức tay run.
Nhưng thực ra là Hứa Duyệt đã không còn sức để giữ máy.
Hứa Duyệt trao máy quay lại cho Lưu Niệm, nhắm mắt lại:
“Mệt quá… muốn ngủ một giấc.”
Lần này, có lẽ Hứa Duyệt thực sự có thể nghỉ ngơi rồi.
Băng ghi hình đến đây là kết thúc.