Mười Dặm Chỉ Thấy Nụ Cười Của Em - Phần 4
Cập nhật lúc: 2024-12-05 09:05:42
Lượt xem: 62
8.
Lúc ta đuổi theo ra đến ngoài cửa, hắn đã sớm lên xe đi thẳng đến bộ tư lệnh.
“Em họ, em quá hồ đồ rồi. Em thật sự cho rằng Lữ Vân Thư xuất ngoại vì chuyện em kết hôn sao? Năm đó hắn thiếu một chút nữa là đi đời liền trốn ra nước ngoài, biến cố xảy ra cả Lữ gia chỉ còn một mình hắn!”
Năm đó? Lại là năm đó?
Chuyện quái quỷ gì xảy ra vào năm đó?
Anh họ ta vội vàng đuổi theo Triệu Định, ta biết anh ấy sẽ giúp ta bảo vệ Lữ Vân Thư.
“ Ây da, chị họ, có đôi khi chị quá tình cảm, tự làm tổn thương mình rồi tổn thương người khác, em khuyên chị, nên cẩn thận một chút!” Em họ tiến tới vỗ vỗ vai ta bằng đôi bàn tay đeo găng tay màu vàng.
Ta tức giận, túm lấy nàng ta, "Là cô đem chuyện Lữ Vân Thư nói với Triệu Định?".
“Chị quá là ngây thơ hay giả vờ vậy, mỗi ngày đều ở cùng đám vợ lẽ của cha chị mà không học được điều gì sao? Chị nghĩ bây giờ tư lệnh mới biết đến sự hiện diện của Lữ Vân Thư sao? Vậy chị có biết một nhà Lữ Vân Thư ch.ết thế nào không?”
Nàng ta cố ý chỉ nói một nửa, ta vội đến mức giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng ta,” Nói rõ ra đi, đừng có lấp lửng!”
“Cô muốn biết? Đi hỏi tư lệnh là rõ thôi!"
Nói rồi cô ta hất mạnh tay ta, ngúng nguẩy rời đi.
Ta cũng không hiểu, nàng ta từ trước đến nay luôn rất tốt, làm sao có thể như biến thành một người khác?
Chỉ là sau khi kết hôn cũng ít gặp gỡ, cũng không làm gì đắc tội nàng?
Ta đuổi theo bọn họ tới bộ tư lệnh, đi qua một một tầng hành lang dài, nơi ngục giam tối nhất của bộ tư lệnh, nhìn thấy Lữ Vân Thư.
Cả người hắn ướt đẫm, nằm bẹp dưới chân Triệu Định, ta ngửi thấy mùi rượu nồng nặc khắp căn phòng, rõ ràng là từ trên người Lữ Vân Thư tỏa ra.
Toàn thân đều là vết thương hở rồi bị đổ rượu lên người, cảm giác đau thấu xương ấy như thế nào? Ta không dám nghĩ tới.
Khó trách Lữ Vân Thư đang hôn mê lại tỉnh lại..
Thủ đoạn của Triệu Định thật tàn nhẫn!
Triệu Đỉnh thấy ta đến, giơ s.ú.n.g nhắm vào Lữ Vân Thư.
Ta không muốn Triệu Định g.i.ế.c người trước mặt ta, ta càng không cần người khác vì ta mà chết.
"Triệu Định! Không nên lạm sát người vô tội!"
Ta xông tới quỳ gối dưới chân Triệu Định, hắn là người vô cùng xấu tính, có đôi khi thích nhìn người khác quỳ dưới chân mình.
"Tiểu Vũ, đừng quỳ, ta thà c.h.ế.t không khuất phục!"
Lữ Vân Thư trút hết hơi thở còn sót lại để phát biểu điều hắn tự cho là "rất đàn ông ".
Theo ý kiến của tôi, tên điên này muốn tìm cái chế.t!
"Lữ Vân Thư, nếu anh không muốn c.h.ế.t liền im mồm!"
Ta hét lên với hắn, ngước mắt nhìn Triệu Đỉnh, lộ ra ánh mắt đầy sự van xin.
Anh ta thích những người khác van xin mình!
Triệu Định khom lưng, nâng cằm tôi, "Du Ngọc, bình thường muốn em quỳ, em luôn nhăn nhó luôn không chịu, hôm nay chủ động như vậy?"
Hắn cười rất tà ác, dễ khiến người khác hiểu lầm.
Lữ Vân Thư tức giận đến quỳ trên mặt đất rên rỉ, còn chưa lăn được mấy vòng, đã bị Triệu Đỉnh đá văng ra.
Ta bị Lữ Vân Thư làm cho tức chết!
Ta không liên quan gì đến hắn, hắn đang gấp gáp như vậy đề làm cái gì chứ?
Không phải là để cho Triệu Định càng hiểu lầm hơn sao?
Ta vội vàng kéo tay áo của Triệu Định, “ Tư lệnh, ta không cầu xin cho Lữ Vân Thư, ta chỉ là...không muốn tay anh nhuốm thêm m.á.u của bất cứ ai nữa, xin anh đừng làm vậy!”
9
Trái tim ta đang vô cùng sợ hãi.
Ta lại sợ Triệu Đỉnh tức giận, sợ hắn hiểu lầm ta bình thường không cầu xin hắn, nhưng lại vì Lữ Vân Thư chủ động cầu xin hắn như vậy.
Vậy thì ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nỗi oan này.
Triệu Định cúi người xuống cắn vào vành tai ta, "Quỳ xuống cầu xin ta?"
Ta gật đầu đồng ý.
Anh ta trực tiếp bế ta trở về phòng nghỉ.
Trước khi đi, ta dùng khẩu hình miệng nói hai chữ với anh họ, "Cứu người".
Ta cố gắng hết sức khiến cho ngài tư lệnh đâyrất hài lòng, nhưng có vẻ Triệu Định hài lòng đến mức ta gần như muốn bất tỉnh.
Chạng vạng tối, ta nghe thấy có người đến báo rằng, "Tư lệnh, Lữ Vân Thư bỏ trốn rồi!"
Triệu Định cầm lấy áo choàng sắp đứng dậy, ta giữ lấy y phục của hắn, Triệu Định đẩy tay ta ra, "Anh họ em cũng có lá gan thật lớn, đây là em đang gây họa cho nhà chú ruột mình."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/muoi-dam-chi-thay-nu-cuoi-cua-em/phan-4.html.]
Ta không hiểu hắn muốn nói gì.
“Triệu Định, ta và Lữ Vân Thư không hề có chuyện gì cả ! Ngài cũng biết, khi ta quyết định gả cho ngài, ta…..ta”. Mặt ta đỏ bừng như quả cà chua chín.
Triệu Định hiểu ý của ta, “Ta tất nhiên biết tà là người đàn ông duy nhất của em, nhưng, ta có phải là người trong lòng em không?
“Rõ ràng, ngài chẳng lẽ không rõ tình cảm của ta sao?”
Ta bây giờ mới biết được, Triệu Định là người rất quyết đoán, ta vội vàng ôm lấy hắn, nói rất nhiều lời, nhiều đến mức không nhớ được, chính bản thân ta còn muốn khóc.
Triệu Định mềm lòng, ôm chặt ta hơn, xoa đầu ta, “Ta chỉ là dọa em, ta đối với Lữ Vân Thư hoàn toàn không phải là chuyện riêng, hắn phạm tội cực kì nghiêm trọng, em không thể đứng ra bảo vệ hắn được, đừng gây khó dễ cho anh họ mình nữa!”
Ta thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng ta cũng tìm được điểm yếu của Triệu Định, thì ra người đàn ông này thì nghe những lời ngọt ngào.
Ta bị tấn công trên đường về nhà mẹ đẻ!
Trên đất Thượng Hải này, ai dám cả gan tấn công phu nhân của tư lệnh.
Ta bị một con d.a.o găm đ.â.m vào cổ họng, và người đàn ông không vội vàng gi.ết ta.
Ta nghĩ đó là chỉ một con d.a.o thôi và ta không sợ lắm, ta sợ nhìn thấy s.ú.n.g hơn bất kỳ loại hung khí nào khác, con d.a.o găm này không thể khơi dậy nỗi sợ hãi của ta.
"Hôm nay, ta muốn gi.ết ngươi ở nhà cũ của Lữ gia, dùng m.á.u của ngươi để hiến tế vong linh của người Lữ gia, đây là ngươi nợ bọn họ!"
Anh ta đem ta trói lại, đe dọa tài xế của ta, ép đi đến nhà họ Lục.
Một ngôi nhà rất lớn, đã bị bỏ hoang nhiều năm,khiến cỏ dại mọc um tùm.
"Ta cùng ngươi không oán không oán, ngươi mang ta tới đây làm cái gì?"
"Du đại tiểu thư, ngươi không thù với ta? Cả nhà ta đều ở Lữ gia làm việc, ngoại trừ ta, tất cả đều bọn họ đều xảy ra chuyện trong biến cố đó, nhiều mạng người như vậy đều là do ngươi ban cho!"
Cảm xúc của kẻ bắt cóc trở nên kích động, con d.a.o găm trên tay hắn cứa vào cổ ta.
Hắn nhìn chằm chằm mặt ta, hung tợn nói: "Chính là khuôn mặt xinh đẹp c.h.ế.t tiệt này của ngươi khiến cho Triệu Định thích, mới khiến Lữ gia gặp bi kịch!"
10
"Ngươi nói bậy, Triệu Đỉnh cho dù độc ác, nhưng hắn không bao giờ g.iết người vô tội!”
Ta không hiểu rõ Triệu Định nhưng ta biết, ta và Lữ Vân Thư không có tình cảm lại càng không có hôn ước, vậy thì Triệu Định chẳng có lý do gì phải làm vậy.
“Hắn không giế.t người vô tội, vậy chuyện mấy chục mạng người của Lữ gia thì tính sao? Tao sẽ g.i.ế.c mày!”
Vết thương trên cổ ta càng sâu, m.á.u chảy nhiều hơn, ta cắn răng nói: "Nếu anh khẳng định đám người Lữ gia năm ấy do Triệu Định hại ch.ết, vậy anh đi mà tìm Triệu Định tính sổ đi, anh đòi gi.ết ta làm gì?
“Nếu không phải “hồng nhan họa thủy” nhà mày, thì Triệu Định sẽ xuống tay với Lữ gia hay sao? Tất cả nguồn gốc của chuyện này đều do mày.” Kẻ bắt cóc ngày càng trở nên điên loạn.
Ta buồn cười, “ Người không dám cũng chẳng có năng lực để g.iết Triệu Định, cho nên đem tất cả lỗi lầm đổ lên đầu một người phụ nữ yếu đuối, trói gà không chặt như ta, ngươi chỉ muốn tìm ta trút giận chứ báo thù gì? Oan có đầu nợ có trả, đạo lý này mà ngươi cũng không hiểu sao?”
"Mày không phải phu nhân của Triệu Đỉnh sao? Mày muốn tao g.i.ế.c chồng mày? Chỉ vì bảo vệ tính mạng của mình?"
Kẻ bắt cóc hung hăng đẩy ta ngã xuống đất: “ Co.n đàn bà m.á.u lạnh như mày mà xứng đáng để Triệu Định sẵn sàng ra tay g.iết hết người nhà Lữ gia sao?’
“Đúng, ta chính là kẻ m.á.u lạnh như vậy đấy, ngươi gi.ết ta ở đây, m.á.u của ta chỉ khiến nơi này trở nên bẩn thỉu thôi.
Ta thừa nhận, rằng ta thà để hắn đi tính sổ với Triệu Định còn hơn là bị hắn g.iết ở nơi khỉ ho cò gáy này.
“Mày chính là loại người như thế, Vân Thư thiếu gia tội nghiệp của ta còn vì ngươi, từ nước ngoài trở về, giờ rơi vào tay Triệu Định, sống ch.ết không rõ! Tao rút cạn m.á.u của mày cũng không đủ khiến cơn giận dữ này của tao bớt đi.”
Cổ tay ta bị thương, m.á.u vẫn tiếp tục chảy xuống, ta cảm thấy rất sợ.
Ta ngã xuống màn mưa, m.á.u và mưa hòa làm một, uốn lượn thành một dòng sông nhỏ đỏ au.
Sau khi ta gả cho Triệu Định, không một ai dám động tới ta, chỉ có Triệu Định mới có thể làm như vậy, không ngờ ngày hôm nay ta lại phải c.hết thế này.
Máu vẫn cứ chảy không ngừng, hắn đứng đó nhìn ta khóc mà cười như một kẻ điên.
Ta sợ mình phải ch.ết quá, vàng trong phủ ta còn chưa động qua, nếu ta ch.ết đi, Triệu Định lấy vợ mới thì đống vàng của ta sẽ rơi vào tay của người khác, huhu.
Một tiểu thư nhà danh giá như ta đây nào đã trải qua loại chuyện thế này bao giờ.
Ta hoảng sợ đến cực hạn, chỉ có thể ngẩng đầu lên gào dưới trời mưa.
“Triệu Định ơi Triệu Định, mau đến đây cứu ta, không phải lúc kết hôn anh nói sẽ dùng mạng sống của mình để bảo vệ ta sao? Không phải anh nói, ở cái thành phố Thượng Hải này không ai dám động đến một sợi tóc của ta sao? Ta tin những lời anh nói nhưng giờ anh đang ở đâu? Anh là con rùa rụt cổ, ta sắp c.h.ế.t rồi!!!!”
11.
“ Vợ của ta, không phải lúc nãy em còn muốn hắn tới tìm ta tính sổ mà tha cho em sao? Hiện giờ bị thương, sợ phải ch.ết liền mong ta đến cứu em sao? Em nghĩ ta là công cụ bảo vệ em sao? Không, ta chính là người chồng đã kết tóc của em.”
Trong cơn mưa ấy, Triệu Định lao tới bóp cổ ta.
Ta khó thở, choàng tỉnh dậy.
Cmn, hóa ra là mơ!
Ta quá sợ hãi nên đã ngất đi trong cơn mưa ấy.
“Triệu Định, thà là ngươi tự mình đến đây một tay bóp ch.ết ta đi, đừng để ta phải ch.ết cô độc ở đây, ta sợ lắm.
Ta phát hiện ra, ta tình nguyện chế.t dưới tay của Triệu Định.
Ta cũng phát hiện ra, việc ta sợ Triệu Định với việc ta sợ kẻ xấu, căn bản là hai chuyện khác nhau.
Thật ra ta không sợ Triệu Định đến vậy, thật ra ta lại rất ỷ lại vào hắn!
Nhưng hắn không đến rồi…
Ta khóc nhiều đến mức giọng trở nên khàn đặc.
Đột nhiên!
Một tiếng s.ú.n.g chói tai như muốn xé toạc bầu trời.
Trái tim ta như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tinh thần có phần tỉnh táo trở lại.
Tiếng s.ú.n.g mà ta truớc giờ vẫn sợ hãi, bây giờ như một liều thuốc trấn an, làm cho tâm lý đang sợ hãi của ta trong nháy mắt trở nên yên bình.
Ta thấy mình thật vô liêm sỉ, tiếng s.ú.n.g khắp nơi, ở đâu cũng là máu, ta bỗng dưng không sợ Triệu Định nữa, cũng không ghét những quyết định quyết đoán của hắn nữa
“ Triệu Định, buông s.ú.n.g xuống, trừ phi mày muốn thấy con đàn bà này bị g.iết c.h.ế.t trước mặt mày!”
Cổ ta lại bị con d.a.o kề vào.
Máu chảy ra càng nhiều hơn, con d.a.o này có thể dễ dàng lấy mạng ta.
“Dám động đến người của tao, mày chắc chắn là muốn c.h.ế.t rồi!”
Ta cuối cùng cũng thấy Triệu Định, hắn mặc chiếc áo da màu đen mà sáng nay ta chuẩn bị cho hắn trước khi quay về nhà mẹ đẻ, hắn đi xuyên qua màn mưa, bước tới đối diện với ta, nhưng cũng không dễ dàng tới gần ta.
Hóa ra Triệu Định thật sự sợ ta ch.ết thật.