Mười Dặm Chỉ Thấy Nụ Cười Của Em - Phần 3
Cập nhật lúc: 2024-12-05 09:05:31
Lượt xem: 64
5
Người chồng không gặp ba tháng của ta, vậy mà tối nay lại quay về phủ.
Trên người hắn có mùi rượu và hỗn hợp mùi mốc trộn lẫn mùi m.á.u tanh. Đôi khi ta thật sự không thích việc khứu giác của mình quá là nhạy bén như vậy.
Ta cau màu, có chút bài xích khi hắn lại gần ta nhưng ta vẫn ngồi im tại chỗ.
Những gì xảy ra hôm nay đã dạy ta tầm quan trọng của việc dựa vào kẻ mạnh.
Tuy rằng không hề muốn lấy lòng người trước mặt, nhưng tuyệt đối cũng không thể đắc tội với hắn, vẫn là quá sợ c.hết đi.
Vì thế, khi người ấy ôm ta, ta không bỏ chảy, chỉ khi hắn hôn ta, ta không kìm được cau mày đẩy ra: “Anh, anh đi tắm trước đi được không, ta sẽ đi chuẩn bị nước nóng..”
“Em chê ta bẩn?”
Hắn kéo ta ngồi lên đùi mình. Hắn làm bộ muốn hôn ta, ta theo bản nặng liền né tránh, "Tư lệnh đã đi đâu? Trên cơ thể có mùi…."
“Nhà giam.”
Khi nghe hai từ này, tim ta hẫng một nhịp.
Khó trách có mùi ẩm mốc còn có cả mùi máu, chỉ là không rõ m.á.u này là của hắn hay của người khác.
Ta không kháng cự nữa, nhưng tư lệnh có vẻ không thật sự động chạm vào ta, ôm ấp một chút liền đi vào nhà tắm.
Tiết mục sau đó là cảnh yêu quái đánh nhau, lặn qua lăn lại đến tận nửa đêm.
“Hôm nay lại ngoan ngoãn như một chú mèo con, thật lạ..”
Hắn nhéo vào khuôn mặt đang đỏ bửng của ta đang giấu sau tấm chăn, đầy vẻ hài lòng.
Trong lòng ta lại có một chút khó chịu, lúc trước thì sống c.h.ế.t không muốn ở cạnh hắn, còn chưa kịp ly khai thì đã sợ mất vía.
“Có chuyện muốn nói?”
Ta cũng không hiểu sao hắn lại hỏi mình như vậy. Nhưng nếu đã có lòng hỏi thì ta cũng phải có dạ mà trả lời, “Ta….ta..không muốn ngài đến chỗ của em họ ta nữa”.
“Được”.
Tư lệnh nâng cằm ta lên khiến ta đối diện với hắn, khẽ quan sát ta.
Em họ mới chỉ là được ưu ái ba tháng mà dám làm càn còn vô lễ với ta như vậy, ta còn chưa thèm tìm nàng tính sổ. Nên nhớ là ta kéo nàng lên được thì cũng có thể để nàng ta quay trở lại vị trí ban đầu. Nàng ta dám động tới ta cũng có thể tưởng tượng được lá bùa hộ mệnh mang tên Triệu Định kia có bao nhiêu là hiệu quả.
Ta phải nắm chặt lấy cơ hội cũng như cá lá bùa to lớn này.
Ta vờ ghen tuông, giọng nói sặc mùi giấm chua, “Ta không thích dùng chung đàn ông với người khác, rất bẩn”.
Ta biết hắn luôn luôn vui vẻ khi mà thằng em zai của hắn được ăn no, ngay cả khi ta có quá lời một chút hắn cũng không để ý.
Quả nhiên, ý cười trên gương mặt lạnh lùng của hắn càng đậm, hắn xoa đầu ta: “Không phải chính em là người cưới vợ về cho ta?”
“Ờ….ta đổi ý rồi, tự dưng không thích nữa.”
Ta xoay người ôm cổ hắn,ta rất ít khi chủ động, thật ra ta thích nằm tận hưởng hơn…
Hắn rất thích được ta ôm như vậy nên tâm tình của hắn tốt đến mức tối đa, “Được, ta sẽ đem nàng ta giải quyết!”
“Giải quyết??”
Ta thật ra cũng là một người có lòng trắc ẩn đó.
Rốt cuộc, em họ cũng là người cùng lớn lên với ta..
So với mấy chị em sinh ra trong cùng một nhà còn thân thiết hơn rất nhiều.
“Tư lệnh đừng bạc đãi em ấy, dù sao thì nàng cũng đã hầu hạ ngài ba tháng rồi”.
Hắn đang nghịch nghịch tóc của ta, những sợi tóc đen vẫn còn xem giữa ngón tay hắn, rồi bất ngờ nói: “Nàng ta, ta chưa hề chạm vào”’
Ta nhìn hắn với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Hắn cười khẽ,” Em không phải không rõ, về phương diện này ta rất kén chọn.”
Ta vẫn còn đang ngơ ngác, chưa hiểu rõ ý tứ của hắn.
Ý cười của hắn trở nên mất nhân tính,” Ta chỉ là rất yêu em trong bộ dạng như vậy, lúc nào cũng làm vẻ không vui, nhưng sâu thẳm bên trong em lại rất quyến rũ…”
Triệu Đỉnh lại ôm lấy ta.
Khi ta mơ mơ màng màng muốn đi ngủ, ta nghe thấy anh ta hỏi tôi, "Phu nhân chắc chắn không có gì để cầu xin?"
"Không có cầu xin,ta mệt, hết sức rồi, để cho ta ngủ."
Ta nhớ mình có cầu xin một chút.
Đêm đó, ta ngủ ở trong lòng hắn, Triệu Định đã ôm ta rất chặt.
6
Sáng hôm sau, ta tới tìm anh họ, muốn nhờ hắn đến nhà giam thăm Lữ Vân Thư.
Ta không ngu, Triệu Đỉnh ghét Lục Vân Thư như vậy, nếu ta đi cầu xin hắn chỉ khiến cho Lữ Vân Thư chịu đau đớn hơn thôi.
Ta cùng Lữ Vân Thư bất quá cũng chỉ là tình bạn lúc còn trẻ, khi hắn xuất ngoại du học thì ta đã kết hôn, tình cảm sớm tan thành mây khói. Vậy sao Triệu Định lại đặc biệt để tâm đến hắn chứ.
Ta đặc biệt hẹn anh họ ở một quán trà ở xa phủ tư lệnh, chính là ta sợ bức vách có tai, để miệng đi xa.
“Lữ Vân Thư bị đánh rất thảm, một thư sinh chỉ ngày ngày cầm bút và đọc sách, gà còn trói không chặt như hắn thì làm sao chịu được những trận đòn của một người mạnh mẽ như tue lệnh, đêm qua hắn ngất xỉu, hiện tại chưa có tỉnh lại, may không tàn phế.” Anh họ nói với ta.
“Vậy hắn đã phạm phải tội gì? Có thể cứu được ra không?” Ta vội hỏi.
Anh họ nhíu mày, “Những chuyện kia bọn họ không nói rõ nhưng em tuyệt đối tốt nhất là không nên nhúng tay vào. Ta đã hỏi thăm qua, Lữ Vân Thư không phải kẻ cầm đầu, cùng lắm thì cũng chỉ là một thanh niên nhiệt huyết, nhưng bọn họ cũng không hiểu với một kẻ như thế tại sao tư lệnh tự mình hỏi cung hắn, còn xuống tay rất tàn nhẫn như vậy, nói không chừng còn có ẩn tình khác.”
Anh họ ta là một người thẳng tính, huynh ấy không biết chuyện của ta và Lữ Vân Thư cho nên không thể đoán được Triệu Định làm vậy là vì ăn giấm chua.
Có đôi khi ta không hiểu vị nam nhân Triệu Định này, khó hiểu hơn cả phái nữ.
Đầu tiên, ta không hiểu sao hắn lại muốn cưới ta, có lẽ là vì cái cơ ngơi và danh tiếng của Du gia ta ở Thượng Hải, hắn muốn bàn đạp để thăng tiến sự nghiệp, và ta, đại tiểu thư của Du gia là người thích hợp với hắn nhất.
Vậy sao con người vô tình ấy tại sao phải ghi thù với Lữ Vân Thư? Chẳng nhẽ tất cả nam nhân trong nhân gian này đều có ham muốn chiếm hữu cao cực độ như vậy? Hắn coi tôi là món đồ của mình sao?
“Nếu tội của hắn không quá nặng, huynh giúp ta xoay sở lo lót một chút, tìm cách thả hắn ra ngoài. Tốt nhất là để anh ta quay trở lại nước ngoài làm giáo sư như trước đi.”
Ta rút trong túi xách ra một xấp tiền và đẩy nó sang cho anh họ tôi.
Anh họ nghi hoặc: “ Em chưa từng quan tâm đến những chuyện như vậy, trước kia anh họ của em bị bắt, đâu thấy em can thiệp vào. Gã Lữ Vân Thư này quan trọng với em như vậy sao?”
Có quan trọng không?
Khi còn là một thiếu nữ đang tuổi mới lớn, ta khao khát muốn vào một trường cao đẳng nữ sinh.
Nhà vẫn giữ cái truyền thống cổ hủ, không cho phép con gái trong nhà xuất hiện trước đám đông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/muoi-dam-chi-thay-nu-cuoi-cua-em/phan-3.html.]
Ta quỳ trong sân nhà đã ba ngày ba đêm, cho đến khi ngất xỉu nhưng cha ta vẫn không đồng ý chuyện cho ta đi học.
Là mẹ ta, bà chịu đựng áp lực và mặc kệ việc bị cha ta doạ sẽ đuổi ra khỏi nhà, nhờ chú giúp ta làm thủ tục nhập học.
Trong mấy chị em, chỉ có duy nhất mình ta được đi học cao học, gia đình ta bị người ngoài châm chọc suốt một thời gian dài. Cha ta cũng vì thế mà suốt vài tháng không nói chuyện với mẹ.
Ta không biết sự lựa chọn này của ta có phải là điều đúng đắn không, cha ta mời về nhà rất nhiều các bậc tiền bối nổi tiếng mà trình độ của ta thậm chí còn vượt qua một vài vị nữ giáo sư trong trường.
Ta đi học, lại để mẹ ở nhà bị cha bỏ rơi mấy tháng trời, ngày ngày đều bị thê thiếp của cha khi dễ, trêu chọc, mỗi đêm đều mất ngủ, lo lắng nhưng vẫn luôn tươi cười chào đón và an ủi mỗi khi ta trở về nhà. Bà đâu đáng bị đối xử vậy?
Là Lữ Vân Thư sau khi biết chuyện của ta, cố ý đến tìm ta, phân tích cho ta hiểu.
Hắn nói, ta là một người phụ nữ tư tưởng hiện đại, sự dũng cảm của ta, quyết tâm của ta đều hiếm trong xã hội phụ nữ bấy giờ, tương lai của xã hội mới cần một người nổi bật dẫn dắt họ giống như ta, giúp nhiều người giải phóng tư tưởng cổ hủ của thời kì trước.
Ta đột nhiên cảm thấy rằng cuộc đấu tranh của ta có một ý nghĩa hoàn toàn mới.
Ta rất biết ơn “người thầy” bằng tuổi kia, đôi khi chúng ta thường gặp nhau để trao đổi kiến thức cũng như kinh nghiệm học tập.
Một ngày nọ, khi tâm sự với cô em họ, nàng hỏi ta có đang thích ai không, ta trả lời, thích Lữ Vân Thư.
Ta nói xong liền hối hận, vì khi đó ta nghĩ mình chỉ cảm khái lúc đó chứ chưa hẳn là thích, ta nói cô ta hãy giữ bí mật chuyện này.
Ta còn chưa kịp tốt nghiệp thì Triệu Định đã tới cửa nhà nói rằng muốn kết hôn với ta.
Cha ta đã đồng ý ngay lập tức mà không hỏi ý kiến của ta.
Vào thời điểm đó, tôi đã nghĩ mình là người phụ nữ của xã hội tiến bộ và cảm thấy rằng ta không thể chấp nhận phong tục cũ “ cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy” được.
Ta phải đứng lên và trở thành người phát ngôn cho quyền tự do hôn nhân của thành phố Thượng Hải này.
Mẫu thân ta sốt ruột đến phát điên lên, không còn cách nào khác, bà nhờ em họ đến khuyên nhủ ta, nhưng nàng ta lại nói cho bà biết, ta có người thích nên không muốn lấy Triệu Định.
Nhưng ta nghĩ cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ gả cho Lữ Vân Thư, ngay cả yêu cũng chưa hề nghĩ tới.
Sau đó, mẫu thân lấy cái c.h.ế.t bức bách, ta không thể không gả cho Triệu Định.
Nghe em họ nói, Lữ Vân Thư rất đau khổ, liền xuất ngoại.
Ta không hiểu, Lữ Vân Thư đau khổ vì cái gì?
Là cảm thấy người phụ nữ tiến bộ mà hắn tin tưởng cũng không thể chống lại được với phong tục cổ hủ, hắn thất vọng với xã hội này sao?
Nếu như việc ta yếu đuối khiến hắn vỡ mộng với một tương lai tốt đẹp kia, ta cũng hơi áy náy. Dù sao thì cũng là người con gái có tư tưởng hiện đại khiến hắn tự hào, hiện giờ cũng là kẻ ham sống sợ c.hết, ôm chân chồng mình sống ch.ết không buông.
Nhưng trước mắt, nếu hắn không phải là tội lớn, bị trừng phạt như vậy, ta không thể không nghi ngờ em họ ta đã nói gì đó với Triệu Định, khiến cho anh ấy ăn dấm chua mà hại Lữ Vân Thư vô duyên vô cớ bị kéo vào chuyện của ta, nên ta muốn cố gắng để giúp hắn ra ngoài.
Anh họ nhìn ta rất lâu, anh nghiêm túc thở dài nói,”Xem ra là một kẻ quan trọng, em họ à, ta cũng là đàn ông, chân thành khuyên em một câu, đừng bận tâm chuyện này nữa! Thu hồi thứ tình cảm đấy lại! Triệu Định hắn cũng là đàn ông, nếu hắn biết….”
Ô, không hề, ta đâu phải có ý như vậy, trái tim của ta có chạy đi đâu đâu.
“Ai yo, chị họ và anh họ cũng ở đây sao?”
Cửa phòng bị em họ đẩy ra, tay nàng ta cầm chiếc quạt nhỏ làm bằng bồ quỳ rất tính xảo phe phẩy trên tay, nụ cười tươi như hoa nở.Hận không thể lên mặt chữ “vui sướng khi người khác gặp nạn”.
Bời vì người chồng kính mến của ta đang đứng ngay đằng sau, chắc chắn đã nghe được cuộc nói chuyện vừa nãy, sắc mặt anh ta đen ngòm như đám mây đen trước một trận mưa lớn.
7.
Sao có thể trùng hợp đến như vậy?
Làm sao bọn họ có thể biết được cuộc hẹn này của chúng ta?
Nha đầu của ta không phải là đang đứng ở ngoài cửa sao?
Tại sao không cảnh báo cho ta?
Ta nhìn về phía nha đầu của mình, nàng ta cúi thấp đầu, đứng cạnh em họ ta.
Haha, ta suýt nữa là quên mất hai người các nàng chính là cháu gái của mẹ em họ ta!
Ta đối xử với nàng ta chưa bao giờ tệ, nang ta lại ở đây một lần nữa đ.â.m sau lưng ta một dao?
“Phu nhân của ra cùng anh họ đang nói chuyện gì?”
Triệu Định vẫn một bộ dạng đầy khí phách bước vào, hai bước chân vừa đủ bước đến ngồi bên cạnh ta.
Bàn tay hắn vòng qua đặt bên eo ta, sức nóng trong lòng bàn tay hắn truyền đến, ta thế mà lại run rẩy.
Ta không làm chuyện gì đồi bại, nhưng ta sợ Triệu Định, sợ anh ta sẽ hiểu lầm, Triệu Định ghét nhất là phản bội.
Hắn sẽ kết thúc cuộc đời này của ta bằng một phát súmg. Giống như hắn không chớp mắt một phát s.ú.n.g kết liễu người trung uý thân cận dám phản bội hắn!
Anh họ ta c.h.é.m g.i.ế.c trên chiến trường nhiều năm, là sĩ quan tiếng tăm lừng lẫy, vậy mà đứng trước Triệu Định cũng sợ hãi, không dám lên tiến, tay cầm cốc trà run rẩy đến mức trà trong cốc đổ lên tay.
Anh họ không dám nói, ta càng không dám mở mồm.
Ngược lại chính là Triệu Định lên tiếng, “Phu nhân, đêm qua nàng còn nói không có yêu cầu gì với ta, vậy mà hôm nay lại chạy đến đây câud xin anh họ mình?”
Choang một tiếng, cốc trà em họ ta cất công đưa cho hắn bị ném thẳng vào tường, vỡ vụn.
"Đều đi ra ngoài!"
Hắn hét lên.
Không ai dám chậm trễ.
Tất cả đều bỏ chạy.
Chỉ còn lại ta, sợ đến nỗi chân mềm nhũn, ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Ta vừa chống đỡ đứng lên định bỏ chạy, tư lệnh túm ta lại đè lên bàn.
Thắt lưng ta nằm trên cốc trà, làm cho cơ thể ta đau nhức, "Tư lệnh, ta sợ...".
Ta muốn cầu xin hắn đừng nổi giận.
Có vài lần, hắn muốn g.i.ế.c người trước mặt mọi người, ta không kìm chế được, nói với hắn rằng ta rất sợ, hắn liền dừng tay.
Bây giờ, ta nói mình sợ, liệu hắn có dừng tay lại mà không g.iết ta không?
"Sợ?".
Hắn bóp chặt cổ ta.
Ta cảm thấy khó thở, không thể kéo được tay hắn ra, chỉ có thể bất lực nhìn chằm chằm vào hắn.
"Tối hôm qua ta đã cho cô cơ hội, tối hôm qua, cô có rất nhiều cơ hội cầu xin ta, nhưng cô không làm vậy, ngược lại đi cầu xin người đàn ông khác?".
Đây là đang ghen sao?
Ta vội vàng giải thích: "Anh họ ta…hắn không phải đàn ông!"
Xin lỗi, anh họ, tôi không có ý làm nhục anh.
"Cô sợ cô ở trước mặt ta thay Lữ Vân Thư cầu tình, hắn sẽ c.h.ế.t thảm hơn phải không? Ta còn tưởng rằng ngoại trừ tiền tài, cô không còn gì khác để ý, lại không ngờ cô lại để ý Lữ Vân Thư như vậy?"
"Phu nhân,nàng càng nghe lời ta nhưng tâm lại càng xa cách ta, tất cả đều vì tên Lữ Vân Thư kia đúng không? Tốt lắm, năm đó ta không thèm lấy cái mạng c.hó của hắn, hôm nay hắn c.h.ế.t chắc rồi!”