Mười Dặm Chỉ Thấy Nụ Cười Của Em - Phần 2
Cập nhật lúc: 2024-12-05 09:04:51
Lượt xem: 79
3
Đây là làn đầu tiên tư lệnh cưới vợ lẽ nên phải làm một cách hoành tráng.
Ta quán xuyến hết mọi việc từ trong ra ngoài, thậm chí mọi người còn ca ngợi ta hết lần này đến lần khác.
Giữa những lời khen ngợi của họ, “người vợ hiền” này đây cũng đã tiễn xong lượt khách cuối cùng rời khỏi phủ.
Ta đóng cửa lại, ngồi phịch xuống thảm nhung trả sản, đổ hết tất cả quà tặng của khách mời, căn phòng la liệt đầy quà cáp và vàng.
Ta cũng phần nào hiểu được tại sao cha mẹ lại nhất quyết muốn gả ta cho Triệu Đinhj.
Nhìn cả Thượng Hải này, chỉ có vợ lớn của viên tư lệnh mới được nhận nhiều quà mừng còn hơn cả vợ nhỏ trong khi hôm nay tâm điểm chú ý là vợ nhỏ cơ mà.
Có trong tay quyền lực cũng có cái hay!
Ta gõ hai thỏi vàng vào với nhau, âm thanh phát ra của chúng khiến ta vô cùng vui vẻ.
Bỗng cánh cửa đột ngột mở ra.
Mùi rượu nồng nặc xộc vào bao chùm cả căn phòng.
Ta tròn mắt hoảng sợ.
Triệu Định đứng trước mặt ta, chắp tay sau lưng, ánh mắt thâm trầm nhìn ta rất lâu không nói.
"Tại sao tư lệnh lại quay lại?"
Đêm nay trời đẹp như vậy, hắn bây giờ không phải nên ở trong biệt phủ nhỏ nhắn cùng vợ bé xinh xắn sao?
Ta vội vàng ôm đống vàng đang nằm lăn lóc dưới sàn.
“Những thứ này….là bọn họ đặc biệt gửi đến phủ cho ta, chỉ đích danh người nhận là ta….”
Ta yêu tiền thật nhưng không phải là kẻ thích cướp quà cưới của người khác đâu nhé!
Ngài tư lệnh có vẻ phớt lờ đi lời giải thích của ta, đột nhiên hắn nghiêng người đây ta xuống sàn.
Ta nằm trên đống vàng, chúng làm lưng ta đau nhức.
Giảm bớt sự đau đớn, ta mạnh dạn vòng tay qua ôm cổ hắn, nhẹ giọng nói:
“Anh để quên đồ gì ở đây sao? Quên thì cho người đến lấy là được. Hôm nay là ngày vui, phải tận hưởng, đừng lãng phí thời gian quý báu của mình.”
“Em vội vàng muốn đẩy tôi lên giường của người khác đến thế sao?”
Tôi đang trong tư thế ôm cổ, hắn cúi người cắn vào vai ta.
Hắn chỉ thô bạo khi dẫn quân ra trận nhưng đối với ta vẫn luôn là bộ dạng dịu dàng, hôm nay sao có thể nói thẳng thừng như vậy?
“Cô ấy không chăm sóc tốt cho ngài sao?”
Ta nghĩ, đây là lý do duy nhất.
Nhưng đó đâu phải lỗi của ta.
Ta tiến cử cô ấy nhưng hắn là người đưa ra quyết định cuối cùng cơ mà.
“Em biết người khác không giỏi chăm sóc ta, vậy sao phu nhân không đích thân chăm sóc cho chồng của mình?”
“Không, thưa ngài tư lệnh!”
Ta đẩy mạnh hắn và cố gắng bò dậy.
Có lẽ ta chưa từng mạnh mẽ chống cự như vậy, ngài thống soái không phòng bị, một vị lãnh đạo chưa từng thua trận lại bị một nữ nhân đẩy ngã.
Ta thấy lông mày hắn nhíu chặt, có lẽ là bị những thỏi vàng rơi trên sàn làm đau rồi.
Có lẽ vàng cũng có nhược nhược điểm.
Ta sợ c.hết khiếp và không dám cử động vì sợ chọc giận hắn!
Ta dè dặt lên tiếng: “ Tư lệnh, hôm nay là ngày tốt của ngài và em họ ta. Nếu ngài ở lại chỗ của ta, cô ấy sẽ ghét tôi. Sao tối nay ngài không ở đó, ngày mai nhất định ta sẽ dạy dỗ lại em ấy cẩn thận?”
“Dạy dỗ?”
Khóe miệng hắn nhếch lên, và hắn lại nghiêng người về phía ta.
“Ngày thường phụ nhân đây học được rất nhiều từ ta, liệu em có thể dạy được người mới không?”
Ta giữ một nụ cười lịch sự và lùi dần về phía sau.
“Ta rất tin tưởng em họ ta sẽ làm hài lòng vị thống lĩnh đây”
Ta tìm vợ cho hắn để đuổi tên điên này ra khỏi phòng mình chứ đâu có nhu cầu cùng vợ nhỏ của hắn cùng nhau chăm sóc người chồng khó tính kia.
Hắn túm lấy ta, kéo cả người ta vào trong n.g.ự.c hắn, thực tế thì ta kém xa hắn về sức khỏe, hắn có thể một tay bóp c.hết ta ngay lập tức.
Ta bắt đầu né tránh.
Nhưng tư lệnh đâu có ý định tha cho ta.
Hai năm kết hôn, hắn chưa bao giờ “ép buộc” ta.
Phải nói là ta chưa bao giờ chống cự, ta sợ một lúc nào đó viên đạn sẽ găm thẳng vào trán mình.
Nhưng bắt đầu từ hôm nay, ta không muốn như vậy nữa!
Trong lúc tuyệt vọng ta đã cắn, mùi m.á.u tanh ngập tràn trong khoang miệng.
Ta kinh hãi vì mùi vị của máu.
Nỗi sợ hãi khiến tôi trở nên mơ hồ, và dường như tôi ngửi thấy mùi m.á.u thanh khắp bầu trời hôm đấy.
“Ta xin lỗi, ta,ta….”
Ta không biết nói gì tiếp cả.
Chẳng nhẽ ta nói rằng tôi không sẵn lòng muốn phục vụ hắn và vợ bé của hắn sao?
Khi đó hình ảnh “người vợ hiền” của ta bấy lâu nay có thể coi như đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Hắn sẽ mắng ta đầu óc có bệnh, vì đã tận tâm giúp hắn sắp xếp chuyện lấy vợ nhưng trong lòng lại để ý đến sự tồn tại của vợbé?
Đôi mắt hắn đỏ ngầu.
Ngoài ngọn lửa bị đè nén bên trong còn có cả sự tức giận, hắn đột nhiên hơi há miệng, l.i.ế.m răng hàm trong khoang miệng.
Cơ thể ta trở nên lạnh buốt.
Mỗi lần trước khi g.kết người, hắn đều làm như vậy.
4.
Tự nhiên ta nhớ lại chuyện trước đây tao đã cầu xin cha mẹ đừng gả ta cho Triệu Định, hắn là một kẻ tàn nhẫn và khát máu, ta có thể c.h.ế.t trong tay hắn nhưng cha mẹ ta lại ép ta gả đi.
Hôm nay ta chống cự, hắn nhất định sẽ g.i.ế.c ta!
Nỗi sợ hãi phải c.hết khiến chân ta mềm nhũn.
Lời giải thích nghẹn lại trong cổ họng, không nói được ra.
Hắn nhìn chằm chằm ta, hai tay giữ chặtlấy vai ta nói lớn: "Vu Ngọc, dù có bất đắc dĩ đến đâu, trước đây ngươi cũng chưa bao giờ chống cự ta như thế này, tại sao hôm nay?"
Hắn bóp cổ ta và có lẽ chỉ dùng lực một chút nữa thôi, ta sẽ tắc thở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/muoi-dam-chi-thay-nu-cuoi-cua-em/phan-2.html.]
Ta nhận lỗi sai về mình, ú ớ nói: “Ta..xin lỗi”.
Vốn dĩ ta muốn nói là ta sẽ không bao giờ làm vậy nữa, nhưng nhỡ đâu lần sau ta vẫn chống cự thì sao, không thể nói ra được.
“Có thể là vì….”
Triệu Định đột nhiên kéo dài giọng, khiến ta cảm thấy da đầu ngứa ngáy.
"Là bởi vì Lữ Vân Thư trở về Trung Quốc đúng không?"
Triệu Định làm sao biết được Lữ Vân Thư?
Đó là một bí mật mà ta hiếm khi nói với ai.
Trừ khi……
Ta thực sự phản bộ chính mình!
Triệu Định siết chặt ngón tay.
Một cảm giác ngột ngạt đã bóp nghẹt số mệnh của ta.
Triệu Định không có g.i.ế.c ta.
Có lẽ đó là vì ta có một người mẹ yếu đuối phải chăm sóc.
Mẹ ta luôn đối xử tốt với tư lệnh , mỗi lần tư lệnh đi cùng ta về nhà mẹ, mẹ ta đều đích thân xuống bếp nấu rất nhiều đồ ăn ngon.
Ta nghĩ rằng mẹ t rất biết ơn những lợi ích của hắn mang tới, trước khi ta kết hôn với tưlệnh, cha ta đã lâu không vào phòng bà.
Sau khi ta kết hôn với thống lĩnh, cha tôi hàng tháng đều đến đó, không một người vợ lẽ nào trong nhà dám làm mẹ ta phải xấu hổ.
Hôm nay ta về nhà thăm cha mẹ, hắn không đi cùng, một nhóm dì và mợ hỏi tại sao, họ cũng nghĩ ra nhiều câu chuyện, nói rằng gần đây hắn đều ở trong căn biệt thự nhỏ, còn em họ ta thì được yêu thích còn ta thì thất sủng rồi.
Mẹ hỏi thì ta đành phải bịa ra lời nói dối, nói rằng họ đang đồn bậy bạ thôi, không phải thật để trấn an bà ấy.
Thực ra ta đã không gặp ngài ấy suốt ba tháng rồi.
Mẹ ta chỉ lo rằng nếu ta không được sủng ái thì bà sẽ mất thiện cảm với cha ta.
Bả ấy nói cho ta biết, sau khi Triệu Định chuyển đến căn biệt thự nhỏ, ở nhà cô ấy thường xuyên nghe những người vợ lẽ của cha nói chuyện phiếm, chịu đựng rất nhiều lời chê bai.
Sau khi biết chuyện, ta đã làm việc chăm chỉ hơn để kiếm tiền và quản lý công việc kinh doanh của mình mỗi ngày một cách cẩn thận, nghĩ rằng mẹ con ta sau này sẽ dựa vào việc kinh doanh cửa hàng này mà sống cùng nhau.
Ta đến cửa hàng của mình kiểm tra như thường lệ, thì có một đám lính xông vào la hét bắt giữ một số kẻ phản loạn. Cửa hàng của ta bán đồ sứ trong lúc hỗn loạn, không ít đồ gốm sứ của ta bị vỡ nát.
Ta vội lao tới can ngăn, nhưng bọn lính không nhận ra ta liền dùng báng s.ú.n.g đập vào người ta đuổi đi khiến cả một bên tay ta bị bầm tím.
Đến Triệu Định mang tiếng tàn ác như vậy còn chưa bao giờ đánh ta, đám tôm cá tép riu này là đang làm cái quái gì vậy!
Là vợ của tư lệnh, ta liền lên tiếng: “ Còn không thèm nhìn cái cửa hàng này của ai, các người hôm nay coi trời bằng vung à?”
Tên đội trưởng khá nhanh nhẹn khom lưng đến gần ta: “Tôi nào không nhận ra đây là cửa hàng của phu nhân, biết phu nhân đang thấy bất bình nhưng những kẻ phản động này cần phải bị bắt để đưa về điều tra. Cho phép tôi. Phu nhân hãy đảm bảo chắc chắn là đồ của mình sẽ không tiếp túc bị vỡ nữa.”
“Vỡ nhiều rồi, dừng việc lục soát tại đây đi, đây là khách hàng của ta, các ngươi đi đi!”
Chọn lựa đồ sứ cao cấp đắt tiền là thú vui của tầng lớp thượng lưu, nếu ta có thể đứng ra bảo vệ những vị khách quý giá đang ở trong đây thì đảm bảo công việc kinh doanh của ta sau này sẽ càng phất lên.
Ta đâu có nghĩ được thêm điều gì khác lúc này, hiện tại ta chỉ nghĩ được đến thế.
“Phu nhân, tôi sợ việc này là không thể. Tư lệnh muốn dẹp đám quân phản loạn, nếu bây giờ phu nhân đứng ra ngăn cản, chỉ e rằng nếu tin tức này đến tai của thông soát…. Có lẽ ngài ấy sẽ không bao giờ bước chân về phủ tư lệnh nữa”
Em họ ta hôm nay mặc trên người bộ sườn xám xẻ tà thời thượng nhất và chen vào cửa hàng của ta với giọng nói cao ngất ngưởng.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy sau khi cô ấy trở thành vợ nhỏ, so với trước đây, cô ta trở nên độc đoán hơn rất nhiều.
"Vẫn là chị họ của em hiểu đại cục,vậy xin đội trưởng hãy mau chóng kiểm tra!"
Thấy được sự ủng hộ, tên cầm đầu quát đám lính truy tìm toàn bộ khách ở tầng một, xông lên tầng hai tra hỏi các vị khách quý của ta.
Đồ sứ của ta lại bị vỡ nữa rồi.
Nhìn cửa hàng tan hoang, ta cuối cùng cũng hiểu, trong thế giới đầy rắc rối này, có tiền để làm gì?
Trong thời loạn lạc này thì mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Quyền lực, đặc biệt là sức mạnh quân sự, là lá bùa cứu mạng trong lúc khó khăn!
Em họ của ta thông minh hơn ta, nắm chắc lá bùa cứu mạng mạnh nhất là ngài tư lệnh, nhưng ta thì sao? Ta đã đẩy lá bùa cứu mạng của mình ra xa và kết quả là cửa hàng bị đập nát!
Ta vừa định tiến tới cất chiếc bình thời nhà Tống mà ta ưu ái đặt ở giữa cửa hàng đi.
Ta suy nghĩ, ít nhất mình cũng có thể làm được cái gì đó.
Một cuộc ẩu đả ở tầng trên, một người đàn ông bị ném xuống, và chiếc bình còn tốt cuối cùng của ta đã vỡ tan.
Trái tim ta cũng tan theo những mảnh vỡ của chiếc bình mà ta yêu thích nhất !
Chẳng lẽ sau khi trở về, ta cũng sẽ cố gắng lấy lòng Triệu Định giống em họ mình, để tự cho mình một lá bùa cứu mạng vững chắc, để có thể sống sót?
“Đám quân nổi dậy đang ở đây!"
Những người lính lao tới với s.ú.n.g trong tay.
Ta nghĩ đến tiếng s.ú.n.g và vũng m.á.u trong nhà ta vào ngày ta đính hôn.
Vết m.á.u ở khu vực đó đã dọn dẹp sạch sẽ, nhưng mùi m.á.u tanh nồng ấy vẫn không thể tiêu tan.
Ta thất thanh hét lên: "Không được bắn! Không!"
Trong cơn tuyệt vọng, ta lao tới giật s.ú.n.g của tên đội trưởng
Đã giữ được!
Nhưng sao s.ú.n.g vẫn nổ.
Ta ngồi thụp xuống đất, lấy tay bịt tai lại và hét lớn.
Tên đội trưởng không nổ s.ú.n.g mà đã dẫn người của mình truy đuổi theo kẻ phản loạn đang chạy trốn .
Ta sợ đến nỗi cơ thể không tự chủ được mà run lẩy bẩy, em họ ta trông có vẻ cũng không khá hơn.
Cô ta lúc này đang rúc trong lòng Triệu Định mà nức nơ, ống s.ú.n.g trên tay hắn vẫn còn bốc khói.
Ta quay đầu lại và tình cờ nhìn thấy tấm biển hiệu "Top Porcelain" ta treo dưới lan can tầng 2. Tấm bảng đã dính đầy máu.
"Tại sao anh lại nổ s.ú.n.g ở trong cửa hàng của ta?"
Hắn ta đã b.ắ.n c.h.ế.t những người ở trụ sở, ta đã chịu đựng được điều đó.
Hắn ta đã b.ắ.n c.h.ế.t người ở Du gia, và ta cũng chịu đựng được điều đó.
Nhưng đây là cửa hàng của ta, nơi duy nhất thuộc chỉ thuộc về ta, hắn lại muốn nơi này nhuốm máu?
Triệu Định đẩy em họ của ta ra, tiến tới nắm chặt cằm ta, giọng hắn lạnh như băng: “Du Ngọc, cô ngăn cản ta rất nhiều lần, cô muốn bao che cho ai?
Bao che cái gì?
Hắn nói gì ta không hiểu.
Phiến quân phản loạn đã bị bắt.
Anh ta bị thương nặng, người đầy m.á.u và bị ném xuống trước cửa hàng của ta.
Ta bỗng nhiên hiểu ý Triệu Định.
Bởi vì kẻ phản loạn chính là Lữ Vân Thư
Tại sao Lữ Vân Thư lại trốn trong cửa hàng của ta?
Có ma quỷ mới biết được điều ấy.
Tuy nhiên, nhìn ánh mắt của Triệu Định thì ta có thể biết rằng, cho dù hiện tại ta có giải thích thế nào cũng không thể rửa sạch được nỗi oan này của bản thân.
Triệu Định siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, một tay bám eo tôi, đẩy ta ra ngoài cửa và giẫm lên mặt Lục Vân Thư một cách trịch thượng.
"Phu nhân của ta nói, nếu bọn phản loạn phá cửa hàng của nàng thì nhất định sẽ không được nương tay! Kéo bọn chúng xuống và phạt thật nghiêm khắc.”