Mùa xuân năm Gia An đầu tiên - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-03-22 10:21:19
Lượt xem: 127
6.
Bùi Cảnh Hành đối với ta rất tốt.
Loại tốt này không giống với việc Thái hậu giao nhiệm vụ, cho nên hắn kính trọng đối đãi ta, trên dưới Bùi phủ, giống như coi ta là nữ chủ nhân.
Muốn ăn gì, bánh ngọt tinh xảo như nước chảy đưa lên, muốn ngủ trưa, hai thị nữ vì ta quạt gió, ngay cả xem sách, cũng có tiểu mỹ nhân bóp chân cho ta. Cách ba bữa, năm bữa Bùi Cảnh Hành ở thư phòng muộn một chút, tiểu đồng bên cạnh hắn liền đến thúc giục ta: Mau đi xem Bùi đại nhân.
Ta lười biếng ngồi xuống ghế bành trước bàn, lấy bút dính mực vẽ lên ngón tay trắng nõn của hắn.
Bùi Cảnh Hành cũng không giận, cười tủm tỉm nắm lấy bàn tay làm loạn của ta, giọng nói khàn khàn khẽ thổi bên tai ta: "Gia An, đừng nghịch, nhột."
Ta thuận thế đè tay áo hắn, kéo hắn mất thăng bằng, miễn cưỡng chống tay lên hai bên tay vịn của ghế bành mới ổn định thân hình. Tư thế như vậy, giống như ta bị hắn chiếm hữu ôm vào lòng, yết hầu Bùi Cảnh Hành chuyển động một chút, ánh mắt cũng thay đổi.
"Đừng nghịch."
"Vậy ta không chạm vào chàng nữa, được không?" Ta cười hì hì ném dải áo vốn đang nghịch trong tay, giơ hai tay lên.
Không ai ngăn cản ngươi, ngươi đi đi.
Màu mắt của Bùi Cảnh Hành càng sâu mấy phần, ép thân thể xuống, đến gần ta hơn.
"Ta không đi, nàng muốn làm gì ta cũng được."
"Vậy ta hỏi ngươi," Ta biến sắc, hung hăng túm cổ áo hắn, "Ngươi coi ta là gì? Tiểu thiếp của ngươi? Đồ chơi? Hay là Bùi phu nhân gì đó?"
Hắn sửng sốt, run rẩy giãy khỏi ta, quỳ xuống trước mặt ta.
Ta quay đầu nhìn mưa thu tiêu điều ngoài cửa sổ, không nói gì. Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn của Bùi Cảnh Hành vang lên.
"Gia An công chúa, trong lòng ta, vĩnh viễn là viên minh châu rực rỡ nhất Đại Lương."
Từ sau lần không vui trong thư phòng đó, Bùi Cảnh Hành không dám xuất hiện trước mặt ta.
Ta vui vẻ thanh nhàn, chỉ là thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh giấc, bên cạnh giường lạnh lẽo, sẽ nhớ nhung những ngày ta vừa đến Bùi phủ.
Khi đó Bùi Cảnh Hành sẽ ôm ta vào buổi tối, không làm gì cả, chỉ là mặc cho ta tựa đầu vào n.g.ự.c hắn, rồi thỏa mãn thở dài.
"Gia An, nàng không biết ta mong chờ ngày này đã bao lâu đâu."
Hắn vui đến hồ đồ, thậm chí thỉnh thoảng cũng sẽ nói, cảm tạ Thái hậu.
"Thái hậu ban đầu không muốn xử lý ta như vậy, là ngươi đi cầu bà ta, đúng không." Ta hỏi.
Thân thể hắn cứng đờ một chút, rồi ôm ta càng chặt.
Hắn vốn có tiền đồ tươi sáng, vì ta, ở lại trong một phương nội viện nhỏ bé này. Giam lỏng không chỉ có ta, còn có hắn. Từ khi ta đến Bùi phủ, hắn không còn thượng triều. Thái hậu nghi ngờ hắn, lại không thể không dùng hắn để ổn định ta.
Có một số việc, hắn không nói, ta cũng biết.
Ngày đông chí, trên dưới Bùi phủ quây quần bên nhau ăn thịt dê nướng. Ta lo lắng mười vạn đại quân của Bạch Họa Sơn còn chưa có tin tức, không cẩn thận bị bỏng tay. Người của Thái hậu đến lúc Bùi Cảnh Hành đang thay ta bôi thuốc.
Thu cô cô đắc lực nhất bên cạnh Thái hậu nghiêm mặt, nói Thái hậu nhớ ta, đặc biệt mời vào cung gặp mặt.
Bùi Cảnh Hành rũ mắt tỉ mỉ xem vết bỏng trên tay ta, mí mắt đều không nhấc lên: "Nàng ấy không đi."
Thu cô cô nghẹn một chút, lại trực tiếp rời đi.
Ta lấy ngón tay chọc trán Bùi Cảnh Hành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mua-xuan-nam-gia-an-dau-tien/chuong-4.html.]
"Ngươi ngốc à? Còn muốn quay về triều đình không?"
"Không ngốc," Hắn thuận thế nắm tay ta, "Ta không quan tâm cái đó."
Ban đầu Thái hậu muốn hắn phát động cung biến, hứa hẹn cho hắn bao nhiêu vàng bạc ruộng tốt, phong công thăng tước, hắn đều không cần, chỉ muốn bảo vệ Gia An bình an.
Ngoài Gia An, không có gì đáng để hắn quan tâm.
Ngày đầu tiên kinh thành có tuyết rơi, ta cuộn mình trong lòng Bùi Cảnh Hành ngắm tuyết. Hắn ôm ta ngồi dưới cửa sổ, sợ ta lạnh, lại lấy thêm mấy cái lò sưởi. Ta đưa tay ra ngoài cửa sổ, đợi đến khi lòng bàn tay lạnh buốt, cố ý hư hỏng ấn lên n.g.ự.c hắn. Bùi Cảnh Hành tính tình thật tốt, một chút cũng không tức giận, ôm ta cười thành một đoàn. Khi đó nhìn lông mày khóe mắt của hắn, trong lúc hoảng hốt ta thậm chí nghĩ, cứ như vậy sống cả đời, cũng rất tốt.
7.
Tiểu niên (ngày lễ Táo quân) hôm đó, Bạch Họa Sơn hồi kinh.
Hắn lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở hậu viện Bùi phủ, khi quỳ xuống ngân giáp trên người còn mang theo máu. Ta dựa vào hòn non bộ lấy đá ném mặt nước ao đã đóng một lớp băng mỏng, ngẩng đầu bắt gặp hắn, thật lòng thật dạ cười.
"Bạch Họa Sơn, ngươi khiến ta đợi lâu."
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
"Ngọc Môn Quan đại thắng, thuộc hạ suất lĩnh ba ngàn tinh binh về kinh trước, thống lĩnh cấm vệ quân hoàng thành tối nay là người của thuộc hạ, còn xin Trưởng công chúa điện hạ chỉ thị."
Ta vừa định nói chuyện, bị Bùi Cảnh Hành vội vàng chạy tới cắt ngang.
"Gia An, vừa nấu xong rượu thanh mai nàng thích uống…" Hắn giây tiếp theo cũng nhìn thấy Bạch Họa Sơn, hít vào một ngụm khí lạnh, "Các ngươi muốn làm gì?"
"Chuyện của hoàng gia…" Ngón trỏ của ta nhẹ nhàng chạm vào môi hắn, "Ngoại thần không nên nhúng tay."
Hắn lo lắng kéo tay ta: "Sao có thể soán vị, đây là chuyện rơi đầu, nàng bình tĩnh trước..."
Lời còn chưa nói xong, đã bị ta ngắt lời.
"Chàng muốn nhìn ta cả đời này đều bị người khác khống chế sao?"
Hắn im lặng.
Ngoài tường viện là tinh binh của phủ công chúa, ta nhìn về phía xa, trời âm u, trong không khí ngoài pháo hoa, còn có thể ngửi thấy một tia mùi m.á.u tanh cực nhạt và sát khí binh đao.
"Ta đổi ý," Ta ghé vào bên tai Bùi Cảnh Hành khẽ nói, "Chàng cùng ta vào cung, xem ta làm sao gie.c sạch phe Thái hậu."
Khi thân binh vây quanh Dưỡng Tâm điện, Thái hậu đang chiêu đãi tâm phúc đón tiểu niên. Mọi người uống đến hứng thú, mặt đỏ tai hồng, đột nhiên cửa lớn mở toang, gió lạnh thổi vào, Thái hậu nhíu mày muốn mắng người, giây tiếp theo, lại nhìn thấy ta vốn nên bị giam lỏng, nhất thời trợn to mắt, như gặp quỷ.
"Ngươi không phải u uất trong lòng, một lòng muốn che.c sao?"
"Bùi Cảnh Hành nói với ngươi như vậy?" Ta cao giọng gọi Bùi Cảnh Hành, "Bùi tướng quân, ngươi không trung thành rồi." Ngữ điệu như móc câu quanh quẩn.
Thái hậu nhìn thấy hắn, như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, nhất thời trở nên có lực lượng: "Gia An! Ngươi độc đoán chuyên quyền, họa loạn triều cương, bây giờ còn dám kháng chỉ? Ai gia ngày mai liền để Tụng An tước đoạt phong hào của ngươi!"
Ta cười quái dị "Gọi đi, đây là lần cuối cùng ngươi có thể gọi tên ta, lần sau lại gọi chính bất kính thiên tử, xử trượng ngay tại triều."
"Ngươi có ý gì?!" Trên mặt Thái hậu hiện lên vẻ hoảng loạn và không thể tin được chưa từng có trong nhiều năm qua.
"Ngọc Môn Quan đại thắng, Hung Nô bại lui về thảo nguyên, tinh binh của ta không lâu nữa sẽ hồi kinh, Thái hậu nương nương, chúng ta đều là người trải qua loạn lạc năm đó, ai có binh quyền thì người đó cứng rắn, đạo lý này ngươi còn không hiểu sao?"
"Không, không thể nào!" Thái hậu điên cuồng hét lớn, "Cấm vệ quân! Cấm vệ quân! Bắt loạn thần tặc tử này lại!"
"Cửa đang mở, cứ việc gọi." Ánh mắt ta khinh thường quét xuống đám tâm phúc phe Thái hậu đang run rẩy phía dưới "Đáng tiếc tối nay trong cung là Bạch thống lĩnh trực ban."
Thân binh dứt khoát lôi đám người phe Thái hậu xuống, Tả tướng và các tâm phúc khác tự biết đại thế đã mất, không có sức phản kháng, chỉ có Thái hậu, móng tay trên gạch lát nền vạch ra vết dài, tiếng mắng truyền đi rất xa rất xa.
"Nhìn thấy phe Thái hậu mà ngươi nguyện trung thành sụp đổ là tư vị gì?" Ta xoay người nghịch dải lụa bên hông, "Cảm thấy ta quá độc ác sao?"
Bùi Cảnh Hành một mực nắm chặt trường đao bảo vệ bên cạnh ta, nghe vậy quỳ một gối xuống, "Thần trung thành, từ đầu đến cuối chỉ có một mình Gia An công chúa."