Mùa Xuân Đến - C37
Cập nhật lúc: 2024-03-22 11:38:30
Lượt xem: 92
Tiều Gia Nam bị bắt vào đại lao, phán quyết đã ra, hắn sẽ sớm bị xử trảm.
Thuốc của hắn rất hữu dụng, ta không chết, sức khỏe tốt lên theo từng ngày.
Ta còn không thể chết.
Ta cần gặp hắn.
Hắn bị nhốt gần một tháng trong đại lao của hình bộ, râu ria xồm xoàm, tóc tai rối bù nhưng tinh thần vẫn phấn chấn như trước.
Tâm trạng của hắn không tệ, nói rằng không nhìn thấy gương mặt bệnh đến xanh xao khiếp người của ta thì hắn có thể yên tâm rồi.
Nhưng ta vẫn quá gầy, phải ăn nhiều một chút mới được, thật ra nam nhân đều thích mấy tiểu cô nương sức lực mạnh mẽ cơ.
Ta không tin: "Nam nhân thích mấy cô nương nũng nịu mềm mại mới đúng chứ?"
Hắn cười nói: "Em không hiểu, ít nhất ta không phải như thế."
Ta nói: "Ngươi sắp c.h.ế.t đến nơi rồi mà vẫn còn tâm trạng nói mấy cái này?"
"Bởi vì sắp c.h.ế.t nên mới có tâm trạng nói đấy chứ."
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
"Tiều Gia Nam, ta đã không phải tiểu cô nương."
"Ta biết."
"Sức lực của Tào Quỳnh Hoa có mạnh lắm không?"
"....Việc này em phải hỏi Mã Kỳ Sơn, hỏi ta sao mà ta biết."
"Hả?"
"Hả cái rắm!"
"Mã Kỳ Sơn đâu? Sao hắn không vào kinh với ngươi?"
"Hắn ở Khai Châu, không đi được."
"Tào Quỳnh Hoa không phải là nữ nhân của ngươi?"
"Tất nhiên không phải rồi, lúc cứu nàng từ trong ổ cướp ra thì nàng liền đi theo Mã Kỳ Sơn."
"À."
"À cái rắm!"
"À."
"...."
"....Thực ra ta có một vẫn đề không biết có nên nói hay không."
"Có lời cứ nói, có rắm cứ thả."
"Sao bây giờ ngươi nói chuyện thô tục thế, khó nghe quá."
"Thế này đã gọi là khó nghe? Không có cách nào, ông đây chui trong ổ thổ phỉ tận bốn năm, cái gì nên học đều học, không nên học cũng học luôn rồi."
Hắn nằm trên chiếc giường vừa cứng vừa nhỏ, hai tay gối đầu, trong miệng ngậm cọng cỏ khô, chẳng hề để ý mà liếc ta một cái.
Trong nhất thời ta không còn lời nào để nói, chỉ thở dài một tiếng.
Hắn lại liếc ta: "Thở dài cái gì?"
"Lúc ngươi vừa vào kinh ngụy trang tốt thật đấy."
"Đúng thế, uốn a uốn éo khó chịu gần chết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mua-xuan-den/c37.html.]
"Tiều Gia Nam, bốn năm qua ngươi đã cưới vợ chưa?"
"Vợ ở đâu ra mà cưới, ốc còn không mang nổi mình ốc đây này."
"Vậy ngươi, đã từng có nữ nhân chưa?"
Giọng nói của ta vừa nhỏ vừa nhẹ, nhưng hắn ngay lập tức tỉnh táo tinh thần, bật người ngồi dậy, chống một chân lên ván giường nhìn ta cười: "Tôn Vân Xuân, hồi trước da mặt em dày thế cơ mà, mới mười hai tuổi đã dám hỏi ta quả phụ gõ cửa nhà ta như thế nào, sao hôm nay mặt lại đỏ bừng lên thế?"
"Ta không có xấu hổ!"
"Vậy em đi qua đây, ta nói em nghe."
Hắn vẫy tay với ta, ta đi qua ghé sát vào người hắn.
Hắn cười nhẹ một tiếng bên vành tai ta: "Ta chưa từng có nữ nhân, năm đó quả phụ gõ cửa cũng không có mở, hôm nay nghĩ lại mới thấy hơi hối hận."
"..."
"Nói em nghe đấy, cũng không sợ em chê cười ta đâu. Ta sắp bị xử trảm rồi, tới giờ còn chưa có nữ nhân, ta cảm thấy rất thiệt thòi, rất không cam tâm."
"...."
"Nếu như em đồng ý...."
"Ta đồng ý!"
Ta cắn môi, cúi đầu cầm lấy tay hắn: "Tiều Gia Nam, ta đồng ý gả cho ngươi."
"...Ông đây chưa nói muốn cưới em."
Ta ngẩng phắt đầu, tức giận gào với hắn: "Vậy ngươi muốn nói cái gì?!"
Nhà giam bốn bề vắng lặng, hắn nhìn trái nhìn phải nhìn trên nhìn dưới một hồi mới ghé vào ta ta nhỏ giọng nói: "Em, cho ta sờ một cái."
Không gian im ắng, mặt ta bỗng chốc nóng bừng, giận dữ đẩy hắn một cái: "Tiều Tam!"
Vẻ mặt hắn cực kỳ vô tội: "Không thích thì thôi cũng được, đừng giận ta, dù sao ta cũng là người sắp c.h.ế.t rồi."
"..."
"..."
"...Một chút thôi."
"Được!"
Vẻ mặt hắn sáng láng, tinh thần tỉnh táo, kéo ta ngồi lên đùi mình.
Hắn nhìn ta rồi cười, ánh mắt vừa sâu xa vừa rực lửa khiến ta xấu hổ đến độ tim đập thình thịch.
Đột nhiên ta hoảng hốt vô cùng, cũng không dám nhìn hắn.
Hắn còn nói: "Thôi bỏ đi, người ta dơ lắm, làm em cũng dơ theo mất."
Vừa nói xong liền định đẩy ta ra.
Ta vội vòng ta qua cổ hắn, lập tức nói ngay: "Ta không chê ngươi dơ!"
"...Nào có cô nương không biết thẹn thùng như em, mau xuống khỏi đùi ta đi."
"...Đừng có nói nhảm nữa, đến cùng người có sờ hay không? Ngươi không sờ thì để ta sờ, ta cũng chưa từng có nam nhân!"
"...."
"Ngươi làm cái gì thế, không phải chỉ cách quần áo sờ thôi sao?"
"Nói sờ một chút thôi mà, sao ngươi lại...Tiều Gia Nam, người đừng có bậy bạ, bỏ cái tay ra, cái tên lưu manh này không được như vậy!!!"