Mùa Xuân Đến - C30
Cập nhật lúc: 2024-03-22 11:36:00
Lượt xem: 62
Trời đã sáng.
Sau khi g.i.ế.c An Hoài Cẩm ta liền nhảy sông.
Bơi được tới bờ đã hao hết toàn bộ sức lực của ta.
Tự sau khi biết Ngụy Đông Hà đã chết, ta chưa ăn một chút gì vào bụng.
Lúc này bụng đã đói kêu vang, đói lả cả người.
Ta trông giống hệt như một người dân đang chạy nạn, thậm chí cũng chẳng cần bỏ thời gian cải trang, giờ phút này khuôn mặt ta lấm len bùn đất, quần áo ướt dính chặt vào người, tóc tai lộn xộn, dơ bẩn không chịu nổi.
Ta phải về Kinh đô.
Trung Dũng Hầu Tưởng Văn Lộc, hắn nhất định phải chết.
Bụng ta xẹp lép, đói tới độ không còn sức lực. Ta muốn ăn gì đó nhưng xung quanh chẳng có thứ gì có thể ăn được. Mãi đến khi đi từ ngoại thành vào Kinh đô, ta lấy một cái bánh bao mới ra lò trong quầy bán bánh.
Chủ quầy tức hổn hển đuổi theo ta, gào lên nói muốn đánh ta một trận.
Ta chạy trốn rất nhanh, thở hồng hộc chui vào một góc xó xỉnh, vừa há miệng cắn một miếng bánh bao đã bị bỏng tới rớt nước mắt.
Không hiểu sao hôm nay ngoại thành xuất hiện rất nhiều người, cổng thành tăng thêm vô số lính gác.
Vài phút sau đó có đại quân vào thành, đội ngũ rầm rộ hoành tráng.
Đám người vây xem gần đó nói đoàn người này đến từ Khai Châu.
Bốn tỉnh đường lớn gọi chung là Khai Châu, thổ phỉ xuất hiện tràn lan, hung tàn không gì sánh nổi, cầm d.a.o g.i.ế.c người không chớp mắt.
Bọn họ chiếm thiên thời địa lợi, vô cùng xảo quyệt, ngay cả trạm dịch của quan triều đình cũng dám chặn giết.
Nhưng hai năm gần đây thủ lĩnh của đám thổ phi kia bắt đầu yên lặng.
Thiên tử thay đổi, thủ lĩnh thổ phỉ cũng đổi người.
Người nọ tên là Tiều Gia Nam, người ta gọi hắn là Tiều Tam gia.
Sau khi hắn đã có chỗ đứng vững chắc và thống lĩnh toàn bộ thổ phỉ của vùng Hắc Lĩnh, đã làm một quyết định lớn---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mua-xuan-den/c30.html.]
Đó là quy thuận triều đình.
Hoàng đế biết được chuyện này đã vui mừng đến nỗi đứng phắt lên, hết lời ca ngợi tên thủ lĩnh kia, người còn chưa đặt chân vào Kinh đô thì thánh chỉ sắc phong Tiều Đô úy đã được thúc ngựa phi nhanh đưa đến trước mặt bọn họ.
Lần đầu tiên ta và Tiều Gia Nam gặp lại nhau sau bốn năm xa cách, lúc ấy hắn đang cưỡi trên lưng ngựa rất cao, cờ xí phấp phới, khuôn mặt kiên nghị, ở phía sau lưng hắn là đoàn người đông nghìn nghịt.
Mà ta đang cuộn mình dưới chân tường, chiếc bánh bao nóng hổi khi nãy vẫn đang ngậm trong miệng, dường như ta đã quên nuốt.
Trông hắn thô ráp hơn so với trước.
Gương mặt vẫn luôn mang vẻ lười biếng trong trí nhớ kia, mặt mày cứng cỏi, dưới đôi mày kiếm là chiếc mũi cao thẳng, bờ môi khẽ mím, cặp mắt sáng như ánh sao....Nhìn qua rõ ràng không có biến hóa gì quá lớn, rồi lại trông tang thương đến như vậy.
Cũng phải thôi, vốn hắn đã lớn hơn ta tám tuổi, một đường chinh chiến tới nơi đây trải qua bao thăng trầm của cuộc đời, tới tuổi này chẳng phải cũng nên trở thành một lão già sao?
Thật kì lạ, trước khi hắn tới ta giống như một người sắp c.h.ế.t đuối, một chân đã dẫm vào địa ngục, không cố kỵ thứ gì cả, cổ họng dường như sắp bị bóp nghẹt.
Nhưng giờ phút này ta lại nghẹn ngào đứng lên, dùng hết sức lực muốn đi về phía hắn.
Tiều Gia Nam, sao bây giờ ngươi mới đến?
Ngươi tới chậm mất rồi, Ngụy Đông Hà đã chết.
Nếu ngươi ở đây, nhất định sẽ có cách cứu hắn đúng không?
Trước đây ở Trấn Thanh Thạch ngay cả Huyện lệnh đều phải nể mặt ngươi mà.
Ta biết, ngươi vẫn luôn rất lợi hại.
Ta sẽ không nghĩ sai, cha ta cũng sẽ không sai, Tôn Đại Qúy luôn nói ngươi là người có tình có nghĩa.
....
Hắn không nhìn thấy ta, cũng không nghe thấy tiếng la của ta.
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Ngay lúc ta sắp xuyên qua vòng người, lại bất thình lình bị đánh ngất xỉu.
Thời điểm ta tỉnh lại thì đã ở trong phủ Ngự Sử.
Nhị công tử Trương Vân Hoài lẳng lặng nhìn ta, hắn cười: "Tiểu Xuân, nếu nàng còn không ngoan ngoãn nữa thì ta sẽ thật sự tức giận đấy."
Hắn lại giam lỏng ta một lần nữa, nói muốn chọn ngày đẹp tháng tốt, nạp ta làm thiếp.