Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MÙA XUÂN CỦA KẺ NGỐC - CHƯƠNG 12 (HẾT)

Cập nhật lúc: 2024-10-24 00:10:11
Lượt xem: 1,245

12

 

Bà cố gắng thuyết phục rằng bây giờ trời đang tuyết, nó sẽ rất hữu ích.

 

Tôi rút tấm thiệp ra, giơ nó trước mặt bà.

 

Dưới ánh đèn đường, những dòng chữ mờ nhạt phía sau dần hiện ra:

 

"Con muốn một chiếc khăn quàng đỏ có tua rua, để tặng cho người mẹ mà con yêu thương nhất."

 

Mẹ đứng sững, nhìn chằm chằm tấm thiệp, nước mắt không kìm được mà tuôn ra như mưa.

 

Bà thở gấp, sự yêu thương của tôi xuyên qua thời gian như một cú đòn giáng mạnh vào bà.

 

Tôi hạ thấp ánh mắt, không muốn làm đau bà thêm nữa, nhưng vẫn không nhịn được mà khẽ nói:

 

"Mẹ cứ mang về đi, con không còn tổ chức sinh nhật nữa."

 

Bà nhìn tôi qua làn nước mắt, vẻ mặt không hiểu.

 

Tôi mỉm cười với bà: "Bởi vì cách đây 21 năm, vào ngày sinh nhật của con, mẹ đã bỏ rơi con."

 

Tuyết rơi mỗi lúc một dày, nhẹ nhàng như ngày dì tôi cõng tôi chạy tới bệnh viện.

 

Bóng dáng của mẹ giữa tuyết trắng dần cong oằn lại, tôi biết cảm giác đó, đau đớn đến mức không thể đứng thẳng.

 

Nỗi đau cứ xiết chặt cả trái tim và lồng ngực.

 

Mẹ giữ chặt chiếc khăn ở tim mình, đôi tay run rẩy cất những tấm thiệp vào túi áo.

 

Bà từ bỏ việc thuyết phục tôi.

 

Nhưng tôi đã ngăn bà lại.

 

Tôi lấy lại những tấm thiệp.

 

"Những thứ này, mẹ có thể trả lại cho con không?"

 

Mẹ nhìn vào những tấm thiệp như nhìn vào một kho báu quý giá, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

 

Tôi lần lượt giở từng tấm thiệp.

 

Những lời yêu thương từ một đứa trẻ nhỏ dành cho mẹ, từng nét bút nguệch ngoạc thể hiện tình yêu.

 

Những kỷ niệm từ khi tôi còn học mẫu giáo.

 

Những hình người nhỏ nhắn với đôi chân mảnh mai, đầu đầy những màu sắc rực rỡ, tôi đã dùng tất cả sắc màu đẹp nhất để vẽ mẹ.

 

Những chiếc lá hình trái tim được dán chật kín cả trang giấy, tất cả tình yêu tôi dành cho mẹ.

 

Tôi dán ảnh mình vào vòng tay của mẹ trong bức ảnh gia đình, tôi muốn mãi mãi ở bên mẹ.

 

Ước mơ của tôi khi lớn lên là đội chiếc mũ đầu bếp cao ngất, vì mẹ thích món cá nấu cay, tôi sẽ nấu cho mẹ mỗi ngày.

 

Những tấm thiệp, những nét chữ ngây thơ.

 

Ký ức lần lượt hiện về, nghẹn ngào đến khó thở.

 

Rồi tôi lật tới cuốn nhật ký hồi lớp một.

 

Trang đầu tiên viết: "Con sẽ được về nhà với mẹ, đó là điều con vui nhất trên đời."

 

Ngày hôm đó, tôi háo hức bước vào cơn ác mộng bắt đầu.

 

Những trang nhật ký sau đó dần trở nên rối loạn.

 

Từng trang đều chứa đựng sự khát khao tình yêu của mẹ.

 

Từng trang đều lo sợ mẹ sẽ c//hế//t vì con làm mẹ buồn.

 

Từng trang đều tìm cách làm mẹ vui.

 

Mẹ nức nở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mua-xuan-cua-ke-ngoc/chuong-12-het.html.]

 

"Con yêu, mẹ thật sự đã sai, mẹ không mong con tha thứ, chỉ xin con cho mẹ được bù đắp. Con muốn gì, mẹ cũng sẽ làm."

 

Muốn gì cũng được sao?

 

Nếu như tôi không muốn mẹ tiếp tục dùng những vết thương của tôi để cố gắng lay động tôi thì sao?

 

Trên giá đỡ, dì tôi vừa đặt một chậu than nhỏ để chuẩn bị đốt pháo cho con gái.

 

Tôi cầm những tấm thiệp, từng tấm từng tấm, ném vào lửa.

 

Những ký ức đau đớn, nên bị thiêu rụi thành tro bụi.

 

Nếu không, chúng sẽ trở thành cái cớ để người khác nắm giữ và lợi dụng.

 

Ngọn lửa bùng cháy, nuốt chửng những ký ức một cách tàn nhẫn.

 

Mẹ quỵ xuống đất, rồi vùng dậy, điên cuồng lao vào đống lửa để giành lại những tấm thiệp.

 

Chồng bà kịp thời kéo bà ra, bà ngồi bệt xuống đất, đôi chân mềm nhũn, miệng vẫn lẩm bẩm.

 

Bà nhìn về phía đống lửa, từng tiếng gọi tôi: "Con gái của mẹ, con gái yêu của mẹ."

 

Năm hết Tết đến, mẹ không đến gặp tôi nữa.

 

Dì tôi đến thăm, nói rằng bà ấy đã bắt đầu ăn chay niệm Phật.

 

Có người khuyên tôi rằng, bà đã làm đến mức này, thật lòng hối cải, tôi nên tha thứ.

 

Tôi chẳng hề để tâm.

 

Ai nói rằng ăn chay niệm Phật là đã hối lỗi? Tôi lại nghĩ đó là một cách để tự cứu rỗi bản thân.

 

Đó là cách để bà trốn tránh sự đau khổ và tìm kiếm sự giải thoát.

 

Về cơ bản, bà ấy chỉ đang thương xót chính mình.

 

Một mối quan hệ kéo dài đầy giằng co, cuối cùng cũng khép lại.

 

Tôi có thắng không?

 

Không hẳn.

 

Dù đã cai thuốc, nhưng có những khoảnh khắc, tôi vẫn nhớ về những tấm thiệp bị thiêu rụi trong ngọn lửa.

 

Từng tấm thiệp lật đi lật lại, phía sau có thêm những dòng chữ mới.

 

"Xin lỗi, con yêu."

 

"Mẹ cũng yêu con."

 

Chưa kịp đọc kỹ, những tấm thiệp đã trở thành tro bụi, giống như những lời xin lỗi đến quá muộn, không thể nhìn rõ, cũng không thể nắm bắt.

 

———

 

Vết thương vẫn còn mãi, nhưng khi ngày mới đến, ánh mặt trời vẫn rạng rỡ, và khi con gái nhỏ của tôi dang tay thể hiện tình yêu thương, tôi dang rộng vòng tay, tôi tin rằng rồi mình sẽ được cứu rỗi.

 

———

 

Lời kết:

 

Những đứa trẻ bình thường sẽ lớn lên, chúng mang theo tình yêu hoặc sự chỉ trích, vấp ngã rồi lại đứng dậy, và cuối cùng sẽ tìm thấy con đường của mình.

 

Giống như một hạt giống, chúng sẽ nở hoa, chỉ là có những hạt nở vào mùa xuân, mùa thu, còn có những hạt nở vào mùa đông, mùa hạ.

 

Cũng có thể, có những đứa trẻ bất hạnh sẽ không bao giờ nở hoa.

 

Nhưng chúng đã đến với thế gian này.

 

Bạn không thể.

 

Ngăn cản chúng đón nhận ánh sáng mặt trời.

 

Loading...