Mùa Xuân Bất Tận - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-11-16 12:38:37
Lượt xem: 5,833
Đợi mấy ngày, trước khi hắn vào kinh, có người đứng ra tổ chức đi chơi xuân ở ngoại ô kinh thành, thả diều.
Ta vốn không muốn đi, nhưng Giang Từ Nguyệt lại muốn đi.
Nhớ kiếp trước, nàng ta chính là ở đại hội thả diều tỏa sáng rực rỡ, câu được Tiêu Trạch.
Kiếp này, tuy ta không thèm để ý đến Tiêu Trạch nữa, nhưng Giang Từ Nguyệt, cũng đừng hòng được như ý.
Sau khi nàng ta làm trắc phi, đã chán ghét ta như thế nào, ta đều nhớ rõ.
Ta bảo Chiếu Bích theo dõi Giang Từ Nguyệt, đêm đó, Chiếu Bích liền nói cho ta biết, Giang Từ Nguyệt quả nhiên đang làm diều trong sân.
Nàng ta từ khi trở thành người Giang gia, liền ra sức lấy lòng, kết giao với các phu nhân tiểu thư trong kinh thành, cho nên, tin tức của nàng ta đến còn sớm hơn cả ta.
"Diều rất đẹp, đã làm được một nửa rồi, nhưng lúc làm, miệng nàng ta còn không ngừng mắng chửi người cùng với mẹ nàng ta đấy, tiểu thư, có cần ta lén đốt nó đi không?"
"Đừng, để nàng ta làm xong đã."
Bây giờ đốt đi thì có gì thú vị?
Để nàng ta đến gần mục tiêu, với tay là có thể hái được, rồi lại một tay chặt đứt đường đi của nàng ta, mới thú vị.
Ta không đi quấy rầy Giang Từ Nguyệt, đợi ba ngày, đến ngày đi chơi xuân, mới đi theo sau nàng ta, ngồi xe ngựa đi ra ngoài.
Sau khi đến Mộc Lan hồ, Giang Từ Nguyệt nhảy xuống xe ngựa, chạy đi chào hỏi các tiểu thư mà nàng ta quen biết.
Chiếu Bích nhân cơ hội chui vào xe ngựa của nàng ta, lấy trộm cái rương đựng diều của nàng ta ra.
Quả nhiên rất đẹp, Giang Từ Nguyệt thật dụng tâm.
Kiếp trước, ta không tham gia buổi tụ họp này, không biết nàng ta làm cái gì, lần này, thật sự là mở mang tầm mắt.
Chỉ tiếc, mục đích không trong sáng, diều đẹp đến đâu cũng khiến người ta buồn nôn.
"Chiếu Bích, lại đây, chúng ta xé chơi nào."
Chiếu Bích có chút do dự: "Đáng tiếc quá, tiểu thư, chúng ta làm vậy, có phải là hơi xấu xa không?"
"Xấu xa?"
Ta cười: "Các tiểu thư trong kinh đều nói, ta là Giang Vô, thân là trưởng tỷ, lại đi bắt nạt muội muội kế, nhỏ nhen độc ác, là một ác nữ, ngươi không biết sao? Giang Từ Nguyệt ở ngoài kia vu oan ta như vậy, nếu đã không thể giải thích rõ ràng, vậy thì cứ xấu xa cho triệt để, xấu xa cho thoải mái."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Lại đây, xé."
Ta đưa cho Chiếu Bích một cái cánh, đang định xé, phía sau bỗng truyền đến giọng nam trầm thấp: "Thứ đẹp như vậy, xé làm gì?"
Tay ta khựng lại, kinh hỉ quay đầu lại.
Quả nhiên là người đó.
Lâu rồi không gặp, không ngờ lại gặp hắn ở đây.
Lần này hắn mặc một bộ bào phục màu đen thêu kim tuyến hình hổ, càng tôn lên vẻ tuấn tú cao quý.
Lần trước thấy xe ngựa nhà hắn cũ nát, còn tưởng hắn xuất thân nghèo hèn, bây giờ xem ra, lại là ta nhìn lầm rồi.
"Sao ngài lại ở đây?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mua-xuan-bat-tan/chuong-7.html.]
"Sao ta lại không thể ở đây?"
Hắn nhìn diều trong tay ta, lại nói: "Thứ này, hình như không phải của cô nương?"
Hắn vừa hỏi, ta mới nhớ ra, ta đến đây là để xé diều.
Không xé nữa, lát nữa Giang Từ Nguyệt sẽ quay lại.
Thế là, ta dùng sức, xoẹt một cái xé nát.
Chưa hả giận, lại ném xuống đất giẫm nát bét.
"Đúng là không phải của ta." Ta nhét những mảnh diều vụn vào rương, bảo Chiếu Bích mang trả lại.
Ta lau tay, hỏi hắn: "Ngài sẽ không nói ra ngoài chứ?"
Hắn không nói gì.
"Ngài cũng thấy rồi đấy, ta không phải người tốt gì, nhưng mà..."
Ta đảo mắt, cười nói: "Ta dù sao cũng là vị hôn thê của ngài, ngài đừng nói ra ngoài nhé."
Hắn cười nói: "Khi nào thì cô thành vị hôn thê của ta vậy?"
"Từ lúc ta vào xe ngựa của ngài, sao, ngài không thích à?"
Hắn im lặng một lát, hỏi ngược lại: "Giang tiểu thư xinh đẹp hoạt bát như vậy, ai mà không thích chứ?"
Gió xuân ấm áp, đôi mắt hắn quá đẹp, lại khiến tim ta đập nhanh.
“Nhưng mà, nếu cô biết ta là ai, e rằng, sẽ hận không thể thu hồi lời nói hôm nay."
"Vậy ngài nói cho ta biết, ngài là ai?"
Hắn không nói gì, nhìn vào mắt ta, nụ cười nhạt trên mặt biến thành vẻ thất vọng mà ta không hiểu.
Ta đợi một lát, thúc giục: "Ngài nói đi!"
Lúc này hắn mới chậm rãi mở miệng: "Tại hạ, Tiêu Bạch Ngôn."
Như một tiếng sét nổ vang trong đầu, người ta cứng đờ.
"Cửu Hoàng Tử, Tiêu Bạch Ngôn?"
"Đúng vậy!"
Ta đột nhiên không biết nên nói gì nữa.
Cửu Hoàng Tử Tiêu Bạch Ngôn, mẹ là nữ tử Miêu Cương Diễm phi, mười lăm năm trước, chính tay bày mưu tính kế vụ án Vu cổ chấn động triều đình, hại c.h.ế.t vô số người.
Sau đó Diễm phi bị kết tội, trở thành tội phi, bị xử tử.
Tiêu Bạch Ngôn bị ghẻ lạnh, cũng trở thành tội nhân, mười tuổi đã bị đày đến Yên Môn, tuy không bị giáng xuống làm thường dân, nhưng đến nay vẫn chưa có phong hào và đất phong.
Thấy phản ứng của ta, hắn cười nhạo: "Hù dọa cô rồi sao? Cô nương chắc cũng biết, ta là tội nhân, nếu gả cho ta, cô nương sẽ là tội phụ đấy."
Đúng vậy, gả cho hắn, ta chính là tội phụ, cả đời không yên ổn.
Giang gia trăm năm danh gia vọng tộc, đến đời ta, chỉ còn lại một mình ta, ta xong đời, vinh quang của Giang gia cũng chấm dứt.