Mùa Xuân Bất Tận - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-11-16 11:22:57
Lượt xem: 390
Thái tử ngước mắt trừng ta, nhìn thấy ánh mắt đầy căm hận của ta, cơ thể cứng đờ. Dường như bị chấn động.
"Giang Vô, ngươi nhìn cô như vậy làm gì? Nếu không phải ngươi cứ cố tình lại gần, cô cũng sẽ không đẩy ngươi..."
Hắn nghiến răng nói, trong giọng nói, lại rõ ràng ẩn chứa sự chột dạ.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Kiếp trước, trong trận đấu mã cầu đột nhiên xuất hiện thích khách, hắn bị truy sát đến dưới chân núi, người đầy thương tích.
Là ta đã tìm thấy hắn, cho dù bị hắn ghét bỏ, nhưng vẫn cố chấp muốn cứu hắn.
Vì để cõng hắn chạy thoát, hai tay ta đều bị trầy xước.
Sau này thành thân với hắn, hắn lại nhiều lần chê bai vết sẹo trên tay ta xấu xí.
Còn nói trắc phi da như mỡ đông, tay như cỏ non, hơn ta không biết bao nhiêu lần.
Kiếp này, ta sẽ không bao giờ ngu ngốc nữa.
Ta từ trong vũng nước bò dậy, lau đi nước bẩn trên mặt, lạnh lùng cười, hướng hắn khẽ khom người thi lễ; "Đa tạ Thái tử điện hạ chán ghét dân nữ, vậy thì dân nữ sẽ không làm chướng mắt điện hạ nữa."
Tiêu Trạch, ngươi xem, không phải ta không chịu cứu ngươi, mà là chính ngươi không muốn sống nữa.
Ta hất tóc, xoay người rời đi.
Thái tử kinh ngạc, hạ giọng nói: "Ngươi đi đâu vậy?"
Ta quay đầu lại, mỉa mai cười: "Đương nhiên là tránh xa điện hạ rồi, để khỏi làm ngài buồn nôn. À, đúng rồi, điện hạ hạ giọng xuống một chút, cẩn thận thích khách còn ở gần đây."
"Cô không có ý đó!"
Ta cứu hắn, hắn lại cứ muốn đẩy ta ra, ta muốn đi rồi, hắn mới hiểu ra, nếu ta thật sự mặc kệ, hắn có thể sẽ chết.
Có vài người chính là như thế.
"Giang Vô, ngươi quay lại đây!" Hắn sốt ruột, đụng vào vết thương, đau đến mức phải hít vào.
Ta không quan tâm hắn nữa, co chân chạy mất.
Tiêu Trạch, ngươi cứ ở đây tự sinh tự diệt đi, kiếp này của ta, sẽ không bao giờ có nửa điểm liên quan đến ngươi nữa.
Theo ký ức kiếp trước, ta tránh những nơi thích khách có thể xuất hiện, vượt núi băng rừng, đến được con đường quan đạo về kinh thành.
Y phục đều bị rách hết rồi, hai chiếc giày cũng không biết đã đánh rơi ở đâu.
Ta đầu tóc rối bù, mặt mũi lấm lem, chặn một chiếc xe ngựa đang đi tới.
Chiếc xe ngựa này trông thật giản dị, đầu xe cũng chỉ có một người đánh xe, và một lão bộc.
Chắc là người nhà nhỏ, gia cảnh nghèo khó.
“Lão bá, có thể cho ta đi nhờ một đoạn được không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mua-xuan-bat-tan/chuong-1.html.]
Ta bám vào đầu xe, khẩn cầu nhìn lão bộc. Sắc mặt ông ấy lộ vẻ khó xử: "Chuyện này, phải hỏi qua công tử nhà ta mới được."
Người ngồi trong xe ngựa kia, chắc là công tử nhà ông ấy rồi.
Ta ngóng trông, hướng vào trong gọi: "Công tử, tiểu nữ tử bị lạc mất người nhà, nơi núi rừng hoang vu, một mình không về được, công tử có thể cho ta đi nhờ một đoạn được không?"
Sau một hồi im lặng, bên trong xe truyền đến giọng nói rất dễ nghe, nhưng lại lạnh lùng thấu xương.
"Ta tại sao phải cho một nữ tử lai lịch không rõ ràng đi nhờ?"
“Ta không phải nữ tử lai lịch không rõ ràng, ta là đích tôn nữ của Bình An hầu ở kinh thành, ngươi cứu ta, Bình An hầu sẽ hậu tạ."
Người trong xe khẽ cười nhạo một tiếng: "Ta nghe nói, kinh thành rất coi trọng lễ giáo nam nữ, ngươi và ta cùng xe, chẳng phải sẽ làm hỏng danh tiếng của ngươi sao?"
Hửm?
Xem ra bọn họ đến từ nơi khác, khó trách, đường xá xa xôi, xe ngựa này đi đến hỏng rồi.
"Không sao, ngươi cưới ta là được rồi?"
Trời sắp tối rồi, nếu hắn không chịu đưa ta đi, ta dựa vào bản thân, thì không thể về được.
Ta dùng sức hai tay, trực tiếp leo lên.
"Ây da! Cô nương!"
Lão bộc không ngăn được ta, trợn mắt nhìn ta chui vào trong.
Màn xe được vén lên, một khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng hiện ra trước mắt.
Kỳ lạ, công tử nhà nghèo này, ăn mặc trông giản dị sạch sẽ, nhưng nhìn khí chất phong độ, lại toát lên vẻ quý phái.
Trong đôi mắt sâu thẳm, như có gió bắc thổi ào ào, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
"Nam nữ ở chung một xe, để người ta nhìn thấy, cô nương không sợ bị người ta nói xấu sao?"
Ta ngẩn người một lát, mỉm cười ngồi xuống đối diện hắn.
"Vậy thì chúng ta không bằng đính hôn ngay lập tức, người khác sẽ không còn gì để nói nữa, công tử dung mạo đường đường, tiểu nữ tử cũng có nhan sắc, trời sinh một cặp, ai cũng không thiệt."
Ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt bẩn thỉu của ta, lặng lẽ cười.
"Cười gì? Rửa sạch sẽ rồi, sẽ xinh đẹp."
Ta đưa tay sửa sang mái tóc rối, trên đầu gối bỗng nhiên bị ném một chiếc khăn lụa trắng tinh.
Chưa kịp nói lời cảm ơn, người này đã dời mắt đi, nhẹ giọng nói: "Nhà ngươi ở đâu, nói với Phúc bá một tiếng là được."
Nhìn hắn như vậy, là không muốn để ý đến ta nữa. Người này thật thú vị.
Ta nhặt chiếc khăn lên, lau mặt, vén rèm xe, nói vị trí nhà ta cho lão bộc.