Mùa hè năm ấy - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-11-01 15:42:51
Lượt xem: 1,412
Tim tôi chợt lỡ một nhịp.
Ý cậu ấy là vì tôi ư?
Không thể nào, những tin nhắn mà cậu ấy gửi sau kỳ thi đại học đều giống như muốn cắt đứt với tôi, sao có thể là vì tôi được?
Nghĩ mãi không ra, tôi chỉ đành cười gượng: “Đoán không ra.”
Cậu thở dài, lấy điện thoại ra, lướt một lúc rồi đưa màn hình cho tôi.
Nhìn rõ thứ trên màn hình, sống mũi tôi cay cay, nước mắt bỗng chực trào ra.
Đó là bài đăng trên tường tỏ tình mà tôi đã viết vào năm nhất đại học, kể về câu chuyện yêu thầm của mình.
“Tôi từng thích một chàng trai thời trung học. Khi tôi hỏi cậu ấy thích ai, cậu ấy nói là thích Y. Tôi đã vui mừng cả đêm vì tên tôi có chữ cái đầu là Y.
Sau kỳ thi đại học, cậu ấy lại bảo người cậu ấy thích là hoa khôi lớp, và chữ cái đầu của cô ấy cũng là Y.
Lúc đó, tôi mới nhận ra mình đã hiểu nhầm.
Một tình yêu thầm đầy hiểu lầm nhưng đã khiến trái tim tôi rung động suốt cả một mùa hè.
Sau đó mùa hè qua đi, chàng trai nhiệt huyết ấy biến mất khỏi cuộc đời tôi.
Tôi thường nhớ đến cậu ấy, nhưng rồi lại mất liên lạc.”
Cuối bài đăng, tôi còn đính kèm một đoạn ảnh chụp tin nhắn QQ ngày ấy.
Chỉ là một đêm khuya vắng lặng, trong phút yếu lòng tôi đã buột miệng thổ lộ.
Sau khi đăng xong, tôi chẳng để ý nữa.
Không biết bài đăng đó bằng cách nào lại đến được tay cậu ấy.
“Vậy tại sao không đọc bình luận cuối cùng?” Cậu ấy hỏi tôi.
Bình luận?
Tôi khóc đến mức hơi bối rối nhưng vẫn cầm lấy điện thoại cậu, kéo xuống đọc.
Bình luận nổi bật nhất là:
Tôi: “Cậu nói người cậu thích là Y. Cô ấy là ai? Cậu còn… thích cô ấy không?”
Cậu ấy: “Y.”
Chữ “Y” mà cậu ấy trả lời có thể là YES hay không?
Đọc đến đây tôi bàng hoàng, vì bình luận này mà ai cũng đang bàn tán.
“Cậu ấy nói thật rồi kìa.”
“Phải đấy, có khi nào cậu ấy thích bạn nhưng vì lý do nào đó phải rời xa bạn nên mới nhắc đến người khác?”
“Cậu ấy thực ra luôn chỉ thích mỗi bạn thôi.”
Mọi người đều tiếc nuối cho mối tình thầm của tôi và ngạc nhiên trước bình luận đó.
Điều khiến tôi sốc hơn là bình luận ấy ký tên LuY.
Nước mắt không ngăn nổi nữa, tôi quay người lại, khóc đến mức cả người run rẩy.
“Cậu…”
“Là tôi, tôi vẫn luôn thích cậu.” Cậu ấy thẳng thắn thừa nhận.
“Thế tại sao lại nói những lời như vậy?”
“Vì… năm đó tôi không thể tham gia thi đại học, tương lai mịt mờ, tôi không biết phải làm sao để tiếp tục nữa.”
“Tại sao không thể tham gia thi đại học?” Tôi chất vấn.
“Chuyện cũ rồi, đừng hỏi nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mua-he-nam-ay/chuong-18.html.]
Tiếp đó, cả hai chúng tôi đều im lặng.
Mưa vẫn rơi không ngớt.
Chúng tôi ngồi bên nhau, hồi tưởng về tuổi thanh xuân.
Một lát sau, cậu chuyển chủ đề: “Còn cậu, tại sao lại học ngành y? Tôi nhớ hồi cấp ba cậu ước mơ trở thành giáo viên mà.”
Tôi dần lấy lại bình tĩnh, chậm rãi trả lời.
“Vì có một người, người đó rất thích đánh nhau.
Người thanh niên ấy, lần nào gặp cậu ấy tôi cũng thấy cậu ấy không lành lặn, trên người luôn dán băng gạc, chỗ thì ở đầu, chỗ thì ở chân, ở mặt.
Chính là một chàng trai hay đánh nhau như vậy, nhưng vào những ngày tháng lớp 12 tôi cô độc nhất, lại đứng ra bảo vệ tôi.
Lần nào cũng bị đánh đến đầu rơi m.á.u chảy, nhưng cậu ấy luôn thản nhiên bảo: ‘Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi mà.’
Cậu ấy không biết, tôi xót xa đến nhường nào, chỉ là không dám nói ra, sợ lộ ra tình cảm của mình, làm cậu ấy sợ bỏ chạy mất.”
Khi tôi nói xong, điếu thuốc trong tay cậu ấy đã rơi xuống, cậu đứng dậy ném nó đi.
Sau đó cậu quay lại, kéo tôi lên, ép tôi vào bậc thang, rồi cúi xuống hôn tôi.
Trong khoảnh khắc ấy, đầu tôi trống rỗng.
Trời đất quay cuồng.
Nhưng mà, tôi chẳng cần giữ gìn nữa, cũng chẳng muốn nhút nhát, tôi vòng tay qua cổ cậu, ngốc nghếch đáp lại nụ hôn ấy.
Giữa nụ hôn, tôi cảm nhận một giọt ấm nóng rơi trên mặt mình.
Tôi mới nhận ra cậu ấy đã khóc.
“Xin lỗi.” Cậu ấy khàn giọng nói.
“Xin lỗi chuyện gì?”
“Tôi là đồ tồi.”
“Không sao mà.”
Tôi cười với cậu ấy.
Cậu ấy là tên tồi, nhưng tôi thích cái tên tồi này.
Thì ra hôn là cảm giác như thế này.
Dù rất ngại ngùng nhưng cũng mãnh liệt ôm lấy nhau, trái tim đập nhanh như muốn vỡ tung, cảm thấy thế giới có sụp đổ cũng chẳng liên quan gì đến mình.
Tôi chỉ muốn cuồng nhiệt hôn chàng trai của mình.
Ôm lấy cậu, là ôm cả mùa hè lớp 12.
29
Cuối cùng, tôi là người đề nghị chúng tôi nên đến khách sạn.
Sau bao ngày xa cách, tôi thật sự tham lam, không muốn rời xa cậu ấy dù chỉ một khoảnh khắc.
Ban đầu, cậu ấy định cõng tôi về ký túc xá, nhưng đến cửa, tôi lại bịn rịn không muốn đi.
"Có chuyện gì thế? Sao còn chưa đi?" Cậu ấy đứng đó, mỉm cười nhìn tôi: "Này, chẳng lẽ cậu định ở lại với tôi cả đêm sao, San San?"
"Được không?" Tôi khẽ hỏi.
Cậu ấy sững lại, nhìn tôi một lúc thật lâu, chẳng rõ là đang nghĩ gì.
"Không phải, tôi không có ý đó. Chỉ là... rất nhớ cậu, muốn ở bên cậu thôi, không làm gì cả." Tôi giải thích.
Thật sự nghĩ lại, đây là lần đầu gặp lại sau một năm xa cách mà đã đề nghị đi thuê phòng cùng nhau, tôi cảm thấy mình hơi liều lĩnh.
Nhưng tôi chỉ muốn ở cạnh cậu ấy thôi.
Nghe cậu ấy kể lại những chuyện đã xảy ra suốt một năm qua, nghe về những nỗi buồn, niềm vui của cậu ấy, những điều tôi đã bỏ lỡ trong thời gian ấy.