Mưa Đông Hoá Ngày Xuân - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-01-19 10:29:40
Lượt xem: 8
"Sợ là không thể sinh, lúc trước mới phải nhận đứa có sẵn trong bụng ha ha ha ha..."
Vương câm quay đầu, không biểu cảm gì.
Nhưng tai ông ấy rất thính, sao có thể không nghe thấy?
Tôi chỉ ngẩn người một chút, rồi lấy tượng gỗ trong bọc ném ra ngoài.
Không lệch chút nào, trúng ngay mặt người đàn bà lắm mồm kia.
Tôi học theo Lý Tú Châu, hung dữ nhổ một bãi nước bọt: "Mụ già, lưỡi dài thì lấy cán bột cán bẹt ra làm dây buộc tóc!"
Người phụ nữ đó hét lên, vừa kịp phản ứng thì xe bò đã bắt đầu đi.
Vương câm hơi ngạc nhiên.
SMK
Tôi do dự một chút, rồi đưa tay kéo ông.
"Cha, tượng gỗ cha tặng con bị mất rồi, đến huyện cha làm cho con cái khác nhé?"
Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng gọi Vương câm là cha.
Đổi cách gọi chỉ là chuyện cong đầu lưỡi, nhưng tôi lại không sao nói ra được.
Không phải tôi cố chấp.
Mà là tôi cảm thấy, người tôi vẫn gọi là mẹ chưa bao giờ coi tôi là con ruột, nếu tôi gọi Vương câm là cha, chẳng phải là coi ông ấy và Trần Thanh Hà, cha ruột của tôi, là cùng một người sao?
Tôi còn nhỏ, không phân biệt được đúng sai, nhưng tôi biết, Vương câm không đáng bị như vậy.
Nhưng giờ tôi đã hiểu.
Tôi sinh ra đã không cha không mẹ, người duy nhất yêu thương tôi chỉ có Vương câm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mua-dong-hoa-ngay-xuan-ncmj/chuong-9.html.]
Dù không có quan hệ m.á.u mủ, ông ấy vẫn là cha tôi.
Bàn tay thô ráp ấy run lên trong lòng bàn tay tôi, rồi ông chậm rãi gật đầu.
"Được."
Nộp học phí xong, tiền của ông ấy cũng chẳng còn nhiều.
Tổng cộng hai lạng bạc, thuê một căn nhà nhỏ đã mất nửa lạng, số tiền còn lại ông ấy phải thuê một cửa hàng nhỏ trên phố để tiếp tục làm nghề mộc.
Vì vậy, mỗi ngày chúng tôi chỉ có thể ăn cháo cầm hơi.
Nhưng may là ngày hôm sau, tôi phải đến trường báo danh.
Trường Vân Mông là trường bình thường nhất trong huyện.
Vì những trường nổi tiếng học phí quá đắt, cha tôi không kham nổi.
Nhưng được đi học đã là tốt lắm rồi.
Thầy hiệu trưởng họ Hạ, là một ông lão râu bạc.
Lần đầu gặp tôi, lông mày ông ấy nhíu lại.
"Là con gái à?"
Câu này vừa nói ra, tôi biết ngay ông ấy không thích tôi.
Thầy Hạ không thích con gái đi học, nhưng cha tôi đã đóng học phí, trường cũng đành phải nhận tôi.
Nam nữ bảy tuổi khác tịch , dù trường nhận cả nam lẫn nữ, nhưng khi dạy học, ở giữa vẫn có một tấm bình phong.
Cô gái ngồi cùng tôi bên phía nữ tên là Lục Hàm Trinh, nghe nói là con gái của quan Thông phán.