Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MÙA ĐỂ YÊU. - CHƯƠNG 6

Cập nhật lúc: 2024-10-20 17:26:58
Lượt xem: 170

“Chưa thử sao biết không đạt?” Dì hờ hững nói: “Chỉ là không muốn làm chứ không phải không làm được. Rất đáng buồn nếu cháu cứ chui rúc trong nhà sống vật vờ qua ngày như kẻ thất bại thảm hại.”

 

Đúng vậy a, tôi chỉ muốn ở nhà cả ngày.

 

"Dì phải đi họp, cháu tự suy nghĩ đi." Dì cúp điện thoại.

 

Lời nói của dì khơi dậy những ký ức đã lãng quên từ lâu.

 

Dường như trong một khoảnh khắc, tôi đã có ước mơ của riêng mình.

 

“Đừng giận dì ấy.” Ông nội đang ngủ say đột nhiên mở mắt ra, giọng nói già nua tràn ngập vẻ áy náy: “Đều là lỗi của ông, ông đã biến nó thành như vậy.”

 

Ông nói:

 

“Nó là đứa con ưu tú của ông, ông rất kỳ vọng vào nó. Ông luôn muốn làm cho nó trở nên tốt hơn, mạnh mẽ hơn, biết kiềm chế hơn trong hành động. Ông nghĩ rằng sau khi ông ra đi, nó sẽ có khả năng ổn định cuộc sống. Ông biết nó mệt mỏi, không vui và vô cùng căng thẳng, nhưng đây cũng là lý do Chu gia có được ngày hôm nay.”

 

“Ông đã đối xử với nó quá hà khắc. Mỗi lần nó khóc, ông cũng thương lắm nhưng ông phải tàn nhẫn để nó trở nên mạnh mẽ.”

 

"Nó giận ông, liên lụy đến các cháu."

 

Ông thở dài.

 

Tôi sợ nhất người khác nói những điều như vậy với tôi.

 

Đây là những trở ngại mà tôi không thể vượt qua nhiều nhất trong nửa đầu cuộc đời mình.

 

Tôi giống như một chiếc trâm cài của mẹ. Khi tôi trang trí trên cơ thể mẹ, nó xỉn màu và buồn tẻ. Mẹ đánh bóng tôi một cách tuyệt vọng, cố gắng biến tôi thành một viên kim cương sáng chói để thể hiện sự ưu việt của mẹ.

 

Nhưng tôi không thể ghét bà ấy, và tôi không thể thoát khỏi sự kiểm soát của bà, giống như dì không thể thoát khỏi sự kiểm soát mà gia đình dành cho dì.

 

Tôi hiểu sự hối tiếc của mẹ khi tất cả hào quang bị che khuất khi mẹ mới bắt đầu tỏa sáng trong cuộc sống.

 

Tôi cảm thấy tiếc cho tất cả những khó khăn và nỗ lực mà mẹ đã dành cho tôi và kiên trì tu dưỡng tôi bất chấp mọi áp lực và xỏ xiên của mọi người.

 

Tôi thông cảm cho cuộc hôn nhân góa bụa và cuộc sống vô vọng của bà, đồng thời phải tìm ra mục tiêu để làm phong phú thêm cuộc sống của bà ấy.

 

Vì vậy, mẹ đã đặt nhiều hy vọng vào tôi kể từ khi tôi được sinh ra.

 

Chỉ là bà hiểu sai ý nghĩa mà thôi.

 

Kỳ vọng cao không bao giờ là ngọn núi đè nặng lên trẻ mà chỉ là ánh mắt mong đợi khi mẹ nắm tay con, nhìn con khi mẹ đứng trước núi và động viên con leo lên núi.

 

“Nếu như có thể mà nói thì ông thử ôm dì một cái đi.” Tôi cúi đầu để ông không nhận ra nước mắt của tôi, “Hãy nói với dì rằng dì đã rất tuyệt vời.”

 

Không biết mẹ tôi có hối hận và muốn ôm tôi lần nữa không?

 

Bà ấy chắc chắn sẽ nghĩ rằng tôi thực sự vô giá trị.

 

8.

 

Chuyến dã ngoại này không thành công vì tôi và ông nội tâm trạng rất nặng nề, vừa ngắm hoa vừa ngắm hoa anh đào với đôi mắt trống rỗng, còn khi uống trà chiều thì thật nhàm chán.

 

Khi Chu Nguy Thời tới đón chúng tôi về nhà, ông và tôi đều có vẻ buồn bã. Chu Nguy Thời không biết tại sao, thậm chí cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể nhíu mày nhìn tôi chằm chằm.

 

Sau khi trở lại phòng ngủ, hắn hỏi: “Chuyện gì vậy?”

 

Tôi đến phòng thay đồ tìm một bộ đồ ngủ mới, bình tĩnh đi ngang qua hắn : “Không có gì.”

 

Hắn đột nhiên nắm lấy cánh tay tôi bằng bàn tay to lớn của mình và không chịu buông tôi ra. Hắn quay đầu lại nhìn tôi: "Cô bị sao vậy?"

 

“Ông nội kể cho tôi nghe về dì.” Hắn là kim chủ, không thể đánh mắng, nên tôi cười nói: “Ông nội tâm tình không tốt, anh đi tìm ông nội đi.”

 

Chu Nguy Thời khi nghiêm túc sẽ hơi cau mày. Bây giờ hắn đang cau mày, trong mắt có hình ảnh phản chiếu của tôi: "Tôi đang nói về cô."

 

Hắn nghiêm túc và cố chấp đến mức tôi không ngờ tới.

 

Tôi không nói gì, hắn bướng bỉnh hỏi: “Ông có nói về cô không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mua-de-yeu/chuong-6.html.]

 

Tôi rõ ràng đang cười, hắn tại sao một mực truy vấn không ngừng?

 

Tôi luôn tin rằng trên thế giới này không có sự đồng cảm thực sự chỉ vì chúng ta quá đau khổ nên không thể tự giác ngộ, nên mới mong người khác cũng đau khổ như tôi, đó là niềm an ủi.

 

Chẳng ích gì khi nói ra về một số nỗi đau, tôi không khao khát sự thương xót của người khác và cũng không muốn người khác biết điểm yếu của mình, vậy tại sao tôi lại phải phơi bày vết sẹo của chính mình và đối mặt với vết m.áu đang nhỏ giọt?

 

“Tôi không sao, chỉ hơi mệt thôi." Tôi mỉm cười vỗ vai hắn, định quay người bỏ chạy, nhưng không ngờ bàn tay đang nắm lấy cánh tay tôi lại trở nên chặt hơn.

 

Chu Nguy Thời ngữ khí bình tĩnh nhẹ nhàng, tựa hồ không có chút nào uy h.i.ế.p tôi: “Không nói gì, buổi tối cũng không thể âm thầm khóc.”

 

Tôi choáng váng.

 

Hóa ra những đêm trước đó hắn đều thức sao? Hắn giả vờ ngủ?

 

Sau khi tỉnh táo lại, tôi thẹn quá hóa giận nói: “Nửa đêm tôi làm gì kệ tôi, bộ không ai dạy anh nên nói cái gì không nên nói cái gì à???”

 

 

9.

 

Chu Nguy Thời vốn là người bình tĩnh và kiên định cuối cùng cũng khó chịu, cau mày, vô thức muốn phản bác tôi, nhưng lại nhanh chóng kiềm chế cảm xúc, hít một hơi thật sâu: “Cô hiểu lầm gì đó à? Tôi đang nói về công việc."

 

Tôi cũng bình tĩnh lại một chút, việc vạch trần khuyết điểm của Thần Tài sẽ không mang lại kết quả tốt gì. Nghĩ như vậy, tôi lại nở ra nụ cười hiền lành ôn hòa: “Chu tiên sinh, có lẽ tôi thực sự hiểu lầm rồi, bởi vì đôi khi những gì mắt anh nhìn thấy chưa chắc là sự thật. Cho nên, khi tôi nói tôi không sao, dù có thế nào đi nữa cũng không sao. Chúng ta đều là người lớn, sẽ rất tuyệt nếu cho nhau không gian riêng phải không?”

Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương

 

Tay hắn nắm lấy tay tôi từ từ buông ra, khuôn mặt vô cảm như thường: “Được thôi.”

 

Tôi gật đầu: “Cám ơn.”

 

Sau khi thay quần áo xong, tôi không muốn ra ngoài. Chu Nguy Thời tối nay ở nhà ăn cơm, mặc dù đã nói rõ ràng với hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.

 

Tôi biết hắn có ý tốt.

 

Nhưng nói cho hắn biết thì có ích gì?

 

Đúng lúc này, em gái nguyên chủ gọi tới: “Chị, tối nay chị có rảnh không?”

 

Ngu Đông Ninh tuy miệng có chút độc ác, nhưng cũng không phải là người xấu so với bố Ngu, cũng có thể coi như thiên thần.

 

Tôi suy nghĩ một lúc: "Ừ, có chuyện gì vậy?"

 

“Anh rể có thời gian không?” Giọng cô có chút xấu hổ.

 

Tôi nói thẳng: “Không có thời gian”.

 

Ngu  Đông Ninh ở đầu bên kia điện thoại vẫn tiếp tục làm bộ điệu bộ, hoàn toàn mất đi vẻ mặt độc địa và mỉa mai thường ngày: “Em lời đã nói hết rồi, chị ơi, xin  chị đấy, em có người bạn muốn mời hai người ăn bữa cơm. Lần trước em uống say nên lỡ lời đồng ý.”

 

“Em thề sẽ không bao giờ có lần sau, chỉ lần này thôi nhé? "

 

“Em biết rõ chị không quen anh ta.” Tôi lạnh lùng từ chối, “Không những không có lần sau, ngay cả lần này cũng không.”

 

"Ngu Thu Nguyệt! Chị đừng có gả ra ngoài rồi trở mặt không nhận người thân chứ!" Ngu Đông Ninh giận dữ giậm chân, giọng nói lớn đến mức gần như xuyên thủng màng nhĩ của tôi, "Đừng quên, trong tay em còn nắm giữ chuyện của chị!"

 

“Vậy thì lấy ra đi.” Tôi cười lạnh, không sợ xé rách mặt với cô ta “Chị đây đang ước được ly hôn, nhưng em phải suy nghĩ kỹ xem bây giờ em còn có thể có được cuộc sống thoải mái, thoải mái như vậy không!”

 

Ngu Đông Ninh nhanh chóng lạnh chân, mềm giọng nói: "...Chị, dù thế nào đi nữa, chúng ta là chị em ruột. Chị không thể cứ trơ mắt nhìn em xấu hổ được. Coi như chị cứu em một mạng, một mình chị đến cũng được."

 

Tôi thực sự không biết cô ấy đang nghĩ gì, nhưng cô ấy nói đến nước này khiến tôi cũng khó có thể từ chối, tôi tức giận đến mức bật cười: "Người họ muốn gặp là Chu Nguy Thời, vậy chị đi có ích gì?"

 

"Nhưng chị là vợ của Chu Nguy Thời, chỉ cần không ly hôn, cái danh hiệu đó vẫn có hiệu lực."

 

Tôi vẫn im lặng.

 

"Nếu chị không nói gì, em coi như lời hứa của chị, sẽ sớm gửi địa chỉ cho chị."

 

Cô ấy vội vàng cúp máy vì sợ tôi sẽ hối hận.

 

Những lời Chu Chỉ Nhược nói lúc trước vang vọng trong đầu tôi không đúng lúc: "Cháu chỉ muốn trở thành một phế vật xinh đẹp sao? Làm một cái bình bên cạnh Chu Nguy Thời? Cháu thực sự không muốn có con đường riêng của mình sao?"

Loading...