MÙA ĐỂ YÊU. - CHƯƠNG 5
Cập nhật lúc: 2024-10-20 16:18:52
Lượt xem: 195
Cổ họng tôi nghẹn lại như thể có cục má.u mắc nghẹn bên trong.
Tôi không thể nói hay mở miệng.
Nhưng Chu Chỉ Nhược vẫn mỉm cười với tôi, chờ đợi câu trả lời của tôi.
Chu Nguy Thời vội vàng nói: “Dì, dì đi gặp ông nội trước đi.”
Khi Chu Chỉ Nhược nghe đến ông nội, dì khó có thể giữ được nụ cười. Dì liếc nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Không, vẫn chưa cần, dì còn có việc phải làm, dì đi trước.”
Sau khi dì đi rồi, tôi chạy vào phòng tắm và nôn mửa.
Tôi đã phát triển một phản ứng sinh lý đối với kiểu bắt cóc đạo đức này và tôi cảm thấy buồn nôn khi nghĩ về nó.
"Cô không sao chứ?" Chu Nguy Thời nhẹ nhàng hỏi, đứng cách cửa một khoảng xa.
Tôi vẫy tay ra hiệu rằng mình ổn.
Tôi súc miệng rồi lại cuộn mình trên giường với thân hình kiệt sức: “Cám ơn anh.”
Chu Nguy Thời quay lại bàn làm việc, lưng quay về phía tôi, không thấy được vẻ mặt.
Rất ít người nhìn thấy bộ mặt khốn khổ như vậy của tôi, Chu Nguy Thời là người đầu tiên. Những lúc như thế này, tôi đặc biệt muốn quan sát vẻ mặt của hắn và phán đoán xem hắn coi thường tôi hay thương hại tôi.
Tệ quá, tôi không thể nhìn thấy nó.
Tai tôi ù đi, như thể có vô số người đang buộc tội và chế nhạo tôi.
Tôi đã quen từ lâu nên tự cười nhạo mình: “Tôi thật vô dụng phải không? Tôi thậm chí không thể nói một từ “không”, thậm chí tôi còn sợ đến mức muốn nôn mửa, để anh chê cười rồi."
Trên thực tế, vào ngày đầu tiên tôi xuyên qua, tôi đã nghĩ liệu mình có làm xáo trộn cuộc sống của người này một lần nữa hay không.
Tôi đã mất mạng một lần rồi, và những người ch.ết một lần thường không dễ bị tổn thương như tôi.
Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương
Bây giờ có vẻ như nó sẽ lại rối tung lên.
Chu Nguy Thời đột nhiên lên tiếng, hắn không trả lời những gì tôi vừa nói hay an ủi tôi mà chỉ bình tĩnh nói với tôi: “Cô có muốn đến Paris không? Tuần lễ thời trang cao cấp Paris hình như sắp khai mạc. Tất cả các thương hiệu lớn đều mời tôi. Nếu cô muốn đi, cô có thể đi cùng tôi."
Không biết vì sao, đột nhiên tôi muốn khóc.
Tôi có muốn đến Paris không?
Không phải là nên đi, không thể đi, là phải đi, không được phép đi.
Đơn giản thôi là tôi có muốn đi không.
Suy nghĩ của tôi là: "Không, tôi muốn ăn bún cay thập cẩm."
"Được."
Việc lựa chọn dựa trên suy nghĩ của tôi hóa ra lại là một vấn đề đơn giản.
Tôi quấn chặt mình trong chăn để có cảm giác an toàn và che giấu vết thương lòng trần trụi của mình khỏi những con mắt tò mò.
“Tối mai đi ăn có được không?” Chu Nguy Thời quay người hỏi tôi, lại tình cờ nhìn thấy tôi đang quấn mình trong một cái kén.
Hắn mỉm cười, đôi mắt và lông mày cũng cong lên đường cong dịu dàng: “Ngày mai tôi có một cuộc họp ở ngoại thành, tối mai tôi có thể mang về cho cô được không?”
Tôi gật đầu: “Được.”
Cái này là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn cười.
6.
Cuộc trò chuyện WeChat đầu tiên của tôi với Chu Nguy Thời bắt đầu với hương vị của bún cay thập cẩm.
Trợ lý của hắn đi mua nhưng không biết tôi muốn hương vị gì.
Z: [Cô muốn ăn như nào?]
Người đẹp: [Cay càng thêm cay, thêm dấm và thêm sốt mè!]
Người đẹp: [Cảm ơn anh.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mua-de-yeu/chuong-5.html.]
Tên WeChat của Chu Nguy Thời là tên viết tắt của hắn, họ của nguyên chủ là Ngu, tên nguyên chủ bắt nguồn từ bài hát hoa anh túc của Lý Dục nên cô ấy đặt tên cho mình là Người đẹp.
Ngay thẳng biểu đạt thẳng thắn với chính mình luôn.
Bát bún cay đó được hắn mang về với mấy chiếc túi Chanel, bảo tiện đường tiện tay mua mấy cái.
Trước khi hắn quay lại tôi cả người nôn nóng bất an.
Bởi vì lần đầu tiên không làm những gì người khác yêu cầu, trong lòng tôi có nhiều cảm xúc lẫn lộn, một cảm giác bất an dâng lên từ tận đáy lòng.
Cho đến khi hắn quay lại với bát bún của tôi, tôi không biết hắn đóng vai trò xoa dịu hay bát bún có tác dụng xoa dịu. Tóm lại, trái tim tôi không còn bồn chồn nữa và cuối cùng ngoan ngoãn quay trở lại dạ dày.
“Sao cô không xem thử?” Chu Nguy Thời tắm xong và sấy khô tóc, sau đó xõa tự nhiên, trông chỉnh tề đến khó hiểu. Đôi mắt của hắn rất sáng, khi có ánh sáng, đôi mắt ấy sáng như ngọc.
Khi tôi trải nghiệm cuộc sống của một tiểu thư giàu có vài ngày trước, tôi đã đi mua sắm thoải mái và giờ đây những món đồ xa xỉ không còn thu hút được sự chú ý của tôi nữa.
Tôi ngồi trên thảm, mở cửa sổ, ăn bún và xem Shin cậu bé bút chì, thỉnh thoảng có một cơn gió nhẹ thổi qua.
Cuộc sống của tôi thật hoàn hảo.
Vì vậy tôi đã nói với Thần Tài của mình rất chân thành: “Chúng ta có thể kết hôn đến hết đời được không? Cả đời này tôi sẽ ở cạnh anh. Nếu anh có người mình thích thì anh và cô ấy có thể sống cùng nhau, tôi dọn ra ngoài. Chỉ cần anh đưa thẻ cho tôi là được, tôi thực sự sẽ không tiêu nhiều tiền đâu.”
Không biết mình đã nói sai điều gì mà Thần Tài đang ngồi cạnh tôi bỗng im lặng đứng dậy rồi quay lại giường.
Có lẽ tôi đã đề cập đến ai đó mà hắn thích chăng?
Điều này làm tôi tưởng tượng đến việc Thần Tài sẽ cảm thấy đau lòng như thế nào vào lúc nửa đêm vì không thể ở bên người mình yêu.
Tôi nghiến răng nghiến lợi, buông đũa trong tay xuống, quay người chính trực nói: "Chu Nguy Thời, nếu anh có người thích, tôi có thể ly hôn với anh!"
"Ăn xong, đi đánh răng rồi đi ngủ đi." Thần tài không hề động lòng trước lòng tốt của tôi, ngược lại càng mất kiên nhẫn, thậm chí còn tắt đèn đi.
Tôi nhìn hắn rồi lại nhìn Bạch Tuyết trên màn hình: “Xem tập này xong rồi tôi sẽ đi ngủ.”
"…tùy cô."
Khá dễ dàng để nói chuyện.
7.
Thời tiết gần đây rất đẹp và mùa xuân là mùa hoàn hảo để yêu nhau.
Thời tiết tốt như vậy thật hoàn hảo cho một chuyến dã ngoại.
Nhưng ở đây tôi không có bạn bè, người duy nhất tôi biết rõ và hiểu rõ là Chu Nguy Thời.
Hắn chắc chắn không có thời gian để đi cùng tôi, và tôi rất xấu hổ khi mời hắn đi cùng. Tôi quyết định điều tốt nhất tiếp theo là chuẩn bị đưa ông nội đi cùng.
Ông lão vẫn còn tinh thần tốt ngay cả khi về già, lông mày đã trắng, mí mắt vẫn dày nhưng đôi mắt không đục ngầu, làm cho người ta cảm thấy ông nghiêm túc đoan chính hơn là một ông lão hiền lành.
Lần đầu tiên tôi gặp ông, ông vừa mới bình phục đang ngồi trên giường bệnh, cười nhìn tôi: “Cháu là Thu Nguyệt à? Nhìn cháu đẹp hơn nhiều so với khi còn nhỏ, ông thậm chí còn không nhận ra."
Tôi mới đến thế giới này cách đây không lâu. Bố mẹ Ngu một người táo bạo vô năng, một người lãnh đạm trầm mặc, chỉ có mỗi em gái nói chuyện với tôi nhưng mỗi một câu nói đều là âm dương quái khí.
Bầu không khí gia đình kỳ lạ và khó chịu như vậy giống với gia đình ban đầu của tôi, gần như muốn bức tử tôi vậy. Phải đến ngày hôm đó tôi đến gặp ông cụ tôi mới cảm thấy mình đã gặp được một người bình thường.
Lúc đó tôi gần như bật khóc, ước gì mình có thể ở bên ông mãi mãi, để không về nhà Ngu mà nghe bố Ngu suốt ngày mắng mỏ mình.
Trên đường đi dã ngoại, Chu Chỉ Nhược lại gọi điện: “Tiểu Nguyệt, hôm nay ra ngoài sao cháu không mang theo vệ sĩ?”
Tuy rằng tôi không từ chối thẳng thừng như Chu Nguy Thời, nhưng giọng điệu của tôi có phần cứng rắn hơn một chút: “Hôm nay cháu đi chơi với ông nội, xung quanh ông có vệ sĩ. Cháu nghĩ chỉ dành một buổi chiều bên ngoài không nhất thiết phải mang nhiều vệ sĩ như vậy.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc: "...ông khỏe không?"
Ông nội đã già và cảm thấy hơi mệt ngay cả khi ngồi trên xe nhắm mắt nghỉ ngơi. Tôi liếc nhìn ông, nhẹ giọng đáp: “Ông vẫn khỏe lắm.”
Tôi suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: “Chiều nay chúng cháu đi dã ngoại, nếu dì có thời gian thì đi cùng chúng cháu nhé.”
Dì chỉ ngắn ngủi bộc lộ một chút nhân tính, sau đó quay lại với thái độ cứng rắn thường ngày: “Không cần, cháu đã cân nhắc công việc mà dì yêu cầu cháu xem xét chưa? Nếu ngày mai cháu vẫn chưa quyết định được thì có thể đến văn phòng của dì ở công ty, dì sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cháu.”
"Cháu vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó." Cuối cùng tôi coi như chuyện đó đã xong rồi, vậy tại sao tôi lại bị thúc giục quay lại làm việc? Nhưng tôi chắc chắn không thể nói trực tiếp với dì nên tôi hỏi một cách lịch sự: “Nếu cháu không đủ tiêu chuẩn cho công việc đó thì sao?”