Một Tờ Hưu Thư - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-21 18:51:28
Lượt xem: 1,157
Cả gian phòng tĩnh lặng như tờ.
Bùi Cảnh muốn nói gì đó.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Hắn mở miệng, nhưng chẳng nói được gì, môi run rẩy đến biến dạng.
"A Uyển..."
Nước mắt hắn, cuối cùng cũng rơi xuống.
Giọng nói như mảnh sành vỡ vụn, "Nàng... nàng là... hóa ra nàng nghiêm túc thật sao?"
"Ta từ lâu đã nghiêm túc rồi."
Ta bình tĩnh, chậm rãi, nói ra câu này.
Bùi Cảnh đột nhiên nổi giận.
Hắn đập vỡ chén trà trong tay, mắt đỏ ngầu như máu, vẻ mặt thậm chí có thể nói là dữ tợn: "Ta không cho phép, nàng đừng hòng rời đi!"
"Mười mấy năm, A Uyển, nàng nói hòa ly là hòa ly, vậy mười năm chúng ta làm phu thê tính là gì?"
Cả đám gia nhân đều lặng lẽ lui xuống.
Trong đại sảnh rộng lớn, chỉ còn lại chúng ta, cùng bàn thức ăn thừa và chén đĩa ngổn ngang.
Bùi Cảnh giẫm lên mảnh sành, thất thố đến mức đứng không vững, loạng choạng quỳ xuống.
Mảnh sành cắm sâu vào đầu gối.
Hắn dường như không hề hay biết.
Chỉ nhìn ta chằm chằm.
"Chúng ta sẽ không chia lìa." Giọng hắn khàn đặc, "Nàng cũng từng nói, sẽ không bao giờ rời xa ta, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, vậy bây giờ tính là gì?"
Ta ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của hắn, nói từng chữ từng chữ.
"Xem như ngươi hèn hạ, Bùi Cảnh."
.......................
Ta đã nói rất nhiều lần, muốn mãi mãi bên hắn.
Rất nhiều rất nhiều lần, ta yêu hắn.
Từ nhỏ, mẹ ta đã mất sớm, cha không muốn giao ta cho người khác nuôi dưỡng, nên đã mang ta theo trong quân.
Lão Hầu gia nói, đao kiếm vô tình, con gái nhỏ như vậy, đến phủ ông ấy ở đi.
Thế là, ta được Võ Ninh Hầu phu nhân ôm vào lòng.
Gặp được Bùi Cảnh khi còn rất nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mot-to-huu-thu/chuong-7.html.]
Chúng ta cùng nhau đọc sách, cùng nhau luyện chữ, cùng nhau luyện võ, cùng nhau lớn lên.
Mười tuổi, ta và Bùi Cảnh cùng tòng quân ra trận.
Mười sáu tuổi yêu nhau.
Mười tám tuổi thành thân.
Trên chiến trường, chúng ta luôn kề vai sát cánh, ăn ý vô cùng.
Hắn chỉ vào thảo nguyên tuyết trắng của Bắc quốc nói sẽ đánh hạ nơi đó, đắp người tuyết cho ta.
Hành quân rất khổ cực, Bùi Cảnh mười sáu tuổi luôn giấu trong lòng những chiếc bánh cứng ngắc.
Hắn đắc ý nói mình là kho lương thực dự trữ của ta.
Khi mưa tên của địch ập đến, hắn ôm chặt ta vào lòng.
Hắn tặng ta chiếc vòng gia truyền; hắn quỳ lạy từng bậc thang trên ngàn bậc thang, cầu xin cho ta bình an; hắn ôm ta vào lòng, gần như hứa hẹn: "A Uyển, muội muội ta vì khó sinh nên đã qua đời... Nàng đừng sinh con, chúng ta đừng có con, chỉ cần hai chúng ta là đủ."
Hắn nói, A Uyển, ta còn sống ngày nào thì sẽ che chở cho nàng không phiền muộn ngày đó.
Điều đó gọi là, "trăm năm vô ưu".
Năm hai mươi tuổi của chúng ta, lão Võ Ninh Hầu, người cha đáng kính của hắn, đã c.h.ế.t trận sa trường.
Ta khó mà diễn tả được cảm giác khi nhìn thấy Bùi Cảnh trong đống xác c.h.ế.t ấy.
Hắn trúng tên, hơi thở yếu ớt.
Ta cố sức cõng Bùi Cảnh trên lưng, bước chân nặng nhọc, lê bước ra khỏi đống xác chết.
Hắn gục trên vai ta, dường như nước mắt đã cạn khô, chỉ ngây dại nói: "Chúng ta bị mai phục..."
"Cha mất rồi."
"Người dùng thân mình che chở cho ta..."
Giọng hắn càng lúc càng nhỏ.
Ta cố gắng kìm nén nước mắt, nghẹn ngào nói: "Bùi Cảnh, chàng hãy đồng ý cho ta một điều ước."
"Ta đồng ý với nàng..." Giọng Bùi Cảnh rất yếu ớt, "Ngàn vạn điều ước... ta đều đồng ý với nàng..."
"Ta không cần, ta chỉ cần điều ước này thôi."
Ta nói, "Chàng đừng ngủ, đến gốc cây kia ta sẽ nói cho chàng biết."
"A Uyển..."
"Phía trước, phía trước, đến bên cái vũng nước kia ta sẽ nói cho chàng biết."
Ta nói với hắn: "Chàng đừng chết, chàng c.h.ế.t ta sẽ tuẫn tình theo, xuống suối vàng cũng ở bên chàng. Chàng không muốn ta chết, thì hãy mở mắt ra."
...