MỘT NĂM XA CÁCH - 7
Cập nhật lúc: 2025-01-03 12:38:30
Lượt xem: 57
19
Ở buổi phỏng vấn, ánh mắt đầu tiên va vào Từ Tư Nhiên, Thư Nhan có hơi bất ngờ.
Nhưng chẳng mấy cô đã sắp xếp xong cảm xúc, nghiêm túc trả lời phỏng vấn.
Không báo trước gì, có thể là anh quên, cũng có lẽ là không muốn nói.
Mãi sau này khi Thư Nhan nhớ lại chuyện này, bỗng nhiên thấy thông suốt.
Nếu anh nói trước với cô thì có lẽ cô sẽ không đồng ý đi, hoặc đi thì nhận kết quả thế nào cũng sẽ thấy không vui vẻ lắm.
Có lẽ cô sẽ hoài nghi anh thiên vị mình rồi mất tự tin, hoặc có lẽ cô sẽ tránh mặt anh vì thẹn thùng xấu hổ, cũng có khi lúc phỏng vấn sẽ chột dạ mà nói năng lộn xộn.
Bất kể thế nào thì đều sẽ không được như bây giờ.
Nghiền ngẫm xong, thật ra Thư Nhan rất muốn cảm ơn anh vì sự im lặng từ đầu tới cuối trong ngày hôm đó, và cả nụ cười trấn an trước khi ra ngoài kia.
Lúc ấy không cảm thấy gì nhiều, đó là lựa chọn của chính cô.
Bởi vì cô tin tưởng anh.
Sau khi vào Ban thể thao, Thư Nhan cứ thế mà trở thành cô thư ký nhỏ dưới trướng Từ Tư Nhiên.
Lúc làm việc, anh đi đâu cô theo tới đó, chẳng mấy mà tất cả thành viên trong Ban đều đã nhẵn mặt cô. Qua Từ Tư Nhiên, Hội sinh viên cũng biết đến cô, cảm giác tồn tại đột nhiên tăng vọt.
Hai người phối hợp ăn ý, thường xuyên tiếp xúc, quan hệ ngày càng thân thiết.
Có lẽ cứ tự nhiên thế mà hạt mầm dưới đáy lòng đã sớm bén rễ đ.â.m chồi, có thể chui từ dưới đất lên bất cứ lúc nào.
Tiệc tối Nguyên Đán, tập thể sinh viên khoa Toán tổ chức một số hoạt động.
Ca hát nhảy múa, làm sủi cảo, sinh viên năm nhất năm hai chơi cực kỳ vui, suýt thì loạn thành một cục.
Thư Nhan và Từ Tư Nhiên cũng chơi rất happy.
"Anh nhìn này nhìn này, con thỏ." Thư Nhan nhào bột, bên trên nặn thêm hai cái tai, ở giữa bọc nhân thịt, tròn tròn béo núc. "Trắng trắng mềm mềm, đáng yêu quá đi."
"Ừ, đáng yêu." Từ Tư Nhiên vô cùng hợp tác mà khen một câu, tay vẫn nghiêm túc gói sủi cảo, nhét đầy nhân vào trong, ở ngoài rắc thêm tí bột. "Thỏi vàng, cũng được ha."
"Ừmmm…" Vẻ mặt Thư Nhan rất rối rắm, sau một lúc lâu mới nghẹn ra được một câu: "... sắp vỡ ra rồi."
Vừa dứt lời, sủi cảo trong tay Từ Tư Nhiên nứt toác liền.
Thư Nhan: "Ha ha ha..."
Nhìn Từ Tư Nhiên xụ mặt, cô cười tới không thể dừng được.
Từ Tư Nhiên buông cái sủi cảo đã biến dạng xuống, ngón trỏ chấm tí bột, không cho Thư Nhan kịp trở tay, anh chấm nhẹ lên chóp mũi cô.
Thư Nhan: "...!!!"
"Mèo hoa nhỏ." Từ Tư Nhiên hừ một tiếng. "Ai bảo em cười anh."
Thư Nhan bất giác đỏ mặt, thầm nghĩ hành động này hơi quá thân mật.
Cô ậm ừ: "... Anh chơi cùn!"
"Sao lại là chơi cùn?"
"Làm không được thì bôi bột lên mặt em!"
"Nào, chúng ta làm lại lần nữa, bảo đảm không để em khinh thường."
Thư Nhan phồng má chăm chú nhìn anh, không nói lời nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mot-nam-xa-cach/7.html.]
Từ Tư Nhiên mất tự nhiên dời tầm mắt đi: "Sao vậy?"
Thư Nhan đột nhiên vươn tay, quệt bột lên má anh.
"..."
Từ Tư Nhiên sửng sốt vài giây mới phản ứng lại.
"Hay lắm Thư Nhan! Em cũng học thói xấu rồi!"
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Hai người trêu đùa cứ như trẻ con, Từ Tư Nhiên lén đi lấy nước, làm bộ giãy giụa một chút đã bị 'chế phục'.
Thư Nhan vừa lòng trát bột lên mặt anh, mặt cô ửng hồng, khóe miệng vẫn còn vương ý cười.
Đột nhiên, tiếng nhạc dừng lại.
Hai người cùng ngơ ra.
Có tiếng gõ nhẹ trên micro, một lát sau, nhạc vang lên.
Giọng nam vừa cất tiếng, Thư Nhan đã sững người.
"Ai vậy? Hát hay thế." Có cô nào nhỏ giọng bàn tán.
"Quán quân của cuộc thi Mười Ca Sĩ năm ngoái đấy, sinh viên năm ba khoa chúng ta."
"Không hổ là quán quân, hát như nuốt đĩa."
Thư Nhan chăm chú nghe bản nhạc.
"Hôm đó anh đã mở cho em nghe bài hát này." Nghe hai phút, Từ Tư Nhiên bỗng nhiên nói giữa đoạn nhạc dạo.
"Anh còn nhớ à?" Cô buột miệng thốt ra.
Từ Tư Nhiên thoáng ngập ngừng rồi ngay lập tức cười, nói: "Đương nhiên nhớ chứ, em nghĩ anh quên rồi hả?"
Đó là khoảng thời gian thành tích của Thư Nhan tệ nhất cả cấp ba, ngày đó cũng là ngày cô và anh nói chuyện nhiều nhất.
Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, đèn đường mờ ảo, trong một góc nhỏ trên xe buýt, chàng trai và cô gái cùng đeo tai nghe, yên lặng kéo gần khoảng cách.
Thư Nhan nghĩ, thật ra nếu anh quên thì cũng rất dễ hiểu, chỉ là cô mãi không quên được mà thôi.
Không biết vì sao, vừa nghe nhạc dạo cô đã nhớ ra ngay, thậm chí không cần tìm kiếm trong trí nhớ xa xăm.
Vui quá, thì ra anh vẫn nhớ bài hát đó.
20
Đại học không quá nghiêm khắc về việc tới lớp, muốn đi thì đi. Có môn còn tự do hơn nữa, không muốn lên lớp cũng được.
Từ Tư Nhiên đã đến được mười phút, anh không ngừng dáo dác nhìn xung quanh cửa trước và cửa sau.
Thẩm Thanh Dương vẫy tay với anh: "Làm gì đấy hả? Nhìn ánh mắt trông mong này của cậu xem, chờ bạn gái à?"
"Cái gì? cái gì?" Một kẻ thích tám chuyện phấn kích hóng hớt. "Cậu ta có bạn gái rồi á?"
"Không phải có lâu rồi sao?" Một cậu chàng chuyên săn tin xen ngang. "Chính là mỹ nhân bên cạnh cậu ấy đấy, bám sát cả ngày còn gì!"
Ánh mắt cậu ta sáng rực lên.
Khóe miệng cô gái cong lên.
Từ Tư Nhiên không thừa nhận cũng không phủ nhận, thấy Thư Nhan tới thì đứng dậy vẫy tay.