MỘT NĂM XA CÁCH - 11
Cập nhật lúc: 2025-01-03 12:40:34
Lượt xem: 88
Anh ta đeo kính đen, lông mày đậm, mắt sâu tựa hồ nước.
Anh ta nói câu đầu tiên, trong đầu Thư Nhan lại bật ra một từ khác.
Ngả ngớn.
"Hoan nghênh hoan nghênh." Anh ta cười như không cười. "Ấy, nhiều thanh niên đẹp gái xinh trai thế này sao? Vinh hạnh quá vinh hạnh quá. Xin hỏi, hai bạn là một đôi à?"
Thư Nhan đứng sau Từ Tư Nhiên: "... Không, không phải."
Từ Tư Nhiên nhìn anh ta đầy ngờ vực.
"Vậy sao?" Phó chủ tịch cười tủm tỉm thay đổi chủ đề, không hỏi nhiều nữa.
Cách ăn nói của anh ta không khách khí lắm nhưng lại khó bắt được lỗi sai. Cả quá trình, Thư Nhan chỉ im lặng nghe anh ta và Từ Tư Nhiên lạnh mặt âm thầm đấu đá, không xen một lời.
Rõ ràng chỉ là xã giao mà sao lại như đánh nhau thế này.
Vẫn là thật tốt biết bao khi có anh bên cạnh, Thư Nhan nghĩ.
28
Thật ra Từ Tư Nhiên vẫn khá thờ ơ trước phó chủ tịch Hội sinh viên đại học C này, dù sao anh cũng không định nhường anh ta chiếm lợi lộc gì.
Hai bên giao lưu, là quan hệ bình đẳng, thu hoạch cũng nên chia đôi.
Nhưng ánh mắt anh ta nhìn Thư Nhan...
Thư Nhan cũng rất xấu hổ.
Sau khi vào đại học, cô chưa từng được ai theo đuổi. Nguyên nhân chủ yếu chính là cô luôn đứng cạnh Từ Tư Nhiên, muốn trồng cây si cũng phải chùn bước.
Nhưng mà hiển nhiên, phó chủ tịch Hội sinh viên đại học C này không phải loại người đó.
Sau bắt tay lần thứ N, Từ Tư Nhiên cuối cùng cũng kết thúc được cuộc thương thảo này.
Kết quả mỹ mãn.
Dẫu vậy bản thân Từ Tư Nhiên lại không vừa ý.
Nếu còn tiếp tục thì anh không chắc mình đủ khả năng kiềm chế không đ.ấ.m cho đối phương một phát không.
Từ sáng đến giờ anh cứ nóng ruột.
Lúc chuẩn bị rời đi, phó chủ tịch Hội sinh viên đại học C đột nhiên lớn tiếng gọi: "Thư Nhan."
Thư Nhan xoay người lại như cái máy.
Phó chủ tịch cười ngả ngớn, nheo mắt: "Người đẹp, hẹn gặp lại tại sự kiện này năm sau nhé. Tạm biệt..."
Thư Nhan: "Tạm..."
Từ Tư Nhiên không nhịn được nữa, quay người ôm lấy bả vai Thư Nhan, ấn đầu cô vào n.g.ự.c mình, trầm giọng nói: "Đừng có xớ rớ đến bạn gái tôi."
Thư Nhan: "???"
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Thư Nhan: "!!!"
Cô trợn mắt há hốc mồm, cứng họng.
Phó chủ tịch: "... Vừa rồi Thư Nhan còn bảo không phải mà."
Sắc mặt Từ Tư Nhiên lại sa sầm thêm: "Hiện tại thì phải rồi."
Bọn họ mới quen biết nửa ngày mà đã gọi tên thân quen cỡ đó?
Anh phải biết cô hai năm, thêm một năm sau đó nữa mới biết tên cô đấy?
Thư Nhan: "... Hả?"
"Đi về." Từ Tư Nhiên ôm Thư Nhan vào lòng, không hề quay đầu mà rời đi.
29
Mãi tới khi ra khỏi đại học C, Từ Tư Nhiên vẫn chưa buông cô ra. Hai người thân mật khăng khít mà đi trên đường, tựa như một cặp đôi.
"Đ... Đàn anh..."
"Ơi?" Tâm trạng Từ Tư Nhiên đã khá lên nhiều.
Anh thề sau này không bao giờ tới nơi này nữa, gã phó chủ tịch Hội sinh viên đại học C kia vừa nhìn đã thấy ngứa mắt.
"Chúng ta đã ra khỏi đại học C."
Cho nên anh có thể buông em ra được rồi.
"Ừ."
Anh nghe không hiểu, nghe không hiểu.
"..."
Thư Nhan không thể không thừa nhận hiện tại ngoài đỏ mặt thì cô chẳng còn biết làm gì khác, có điều cô vẫn cố giãy giụa một chút: "Cảm ơn anh đã giải vây giúp em..."
Từ Tư Nhiên dừng bước.
Thư Nhan nhân cơ hội thoát khỏi cánh tay anh, cô cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình.
"Tại anh." Từ Tư Nhiên đột nhiên nói, "Không ngờ lại khiến em cảm thấy ngột ngạt như thế."
"... Dạ?"
Từ Tư Nhiên thở dài bất lực.
"Em không thấy anh đang theo đuổi em à?"
Thư Nhan và anh yên lặng nhìn nhau, choáng váng.
Qua một lúc lâu, cô ngơ ngác tìm về giọng nói của mình: "Có ạ?"
Từ Tư Nhiên che mặt.
Thư Nhan cũng che mặt: "Anh không nói rõ..."
Cô lặng lẽ kêu oan trong lòng: Nếu anh tỏ tình với em sớm một chút thì em chắc chắn đồng ý ngay tắp lự.
"Em còn tưởng rằng anh không thích em..." Thư Nhan ấm ức lẩm bẩm, nói xong mặt nóng bừng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mot-nam-xa-cach/11.html.]
Từ Tư Nhiên giật mình.
"Anh thích em."
Thư Nhan ngẩng đầu.
"Ở bên anh nhé, Thư Nhan." Ánh mắt Từ Tư Nhiên đầy vẻ dịu dàng, anh mỉm cười. "Bây giờ bổ sung còn kịp không?"
Thư Nhan nghe được âm thanh run rẩy từ tận đáy lòng mình.
"Kịp."
Đương nhiên là kịp rồi, với cả, cũng không hề muộn.
30
Tin tức Thư Nhan và Từ Tư Nhiên đến với nhau nhanh chóng lan khắp trường.
Tóm lại, ai đồn thì không rõ.
Thư Nhan không muốn rêu rao cũng đã không còn kịp nữa rồi.
Dân hóng chuyện chia làm hai trường phái.
Loại thứ nhất: "Bọn họ chẳng phải đã ở bên nhau từ lâu rồi sao? Tin tức lạc hậu quá vậy!"
Loại thứ hai: "Bọn họ cuối cùng cũng yêu đương rồi! Má ơi, làm tôi lo muốn chớt!"
Hai đương sự đều tỏ vẻ vô tội, Thư Nhan thường thì thầm với Từ Tư Nhiên rằng: "Rốt cuộc là ai đồn ra ngoài? Em chẳng kể với ai cả, anh có kể cho ai không?"
"Không." Từ Tư Nhiên nghiêm túc nói hươu nói vượn, "Có thể là gã phó chủ tịch đại học C kia theo đuổi em không được nên phá chúng ta đấy."
Thư Nhan nhíu mày: "Đúng là tên khó ưa."
"Ừ, không phải người tốt, chúng ta tránh xa ha." Từ Tư Nhiên thêm dầu vào lửa.
31
Rất nhanh, năm mới lại đến.
Nghỉ đông năm nay, bọn họ cứ như đã giao hẹn trước. Cả hai đều ở nhà, không ra ngoài chơi.
Tết Âm Lịch, họ ra đường ngắm pháo hoa.
Phụ huynh hai bên đã biết chuyện, tuy chính thức gặp mặt nhưng đều rất yên tâm.
"Đây là cỏ đuôi chó." Từ Tư Nhiên đưa một bó cho Thư Nhan. "Lúc nhỏ em có nghịch cái này không?"
"Có, em hay chơi lắm." Thư Nhan cầm lấy, nhìn Từ Tư Nhiên giúp mình đốt lửa.
Bó cỏ gặp lửa phát ra tiếng kêu lách tách, vẽ ra những tia sáng đỏ trong bóng đêm.
Thư Nhan và Từ Tư Nhiên lấy cỏ chiến đấu, nhẹ nhàng quật để chúng chạm vào nhau.
32
Tiếng chuông báo 0h vang lên.
Từ Tư Nhiên đốt một quả pháo hoa lớn.
Piu~
Bùm!
Pháo hoa bay thẳng lên trời, đủ màu sắc nở rộ trên không trung.
Thư Nhan ngẩng cao đầu, Từ Tư Nhiên kéo khăn quàng cổ của cô lên, quấn kín mít.
Có gì đó chạm vào tay, cô cúi đầu nhìn. Từ Tư Nhiên đang giúp cô đeo găng tay.
Chăm chú nhìn theo động tác của anh, Thư Nhan nhịn không được mà nở nụ cười.
"Anh như bảo mẫu chăm sóc em bé ấy." Cô nói.
Từ Tư Nhiên hoàn thành chức trách, thẳng lưng dậy, ôm đầu hôn lên trán cô một cái.
"Chứ còn gì. Là kiểu bảo mẫu gọi lúc nào tới liền lúc ấy, lại còn không cần tiền lương."
Thư Nhan bật cười. Anh ôm bả vai cô, để cả người cô tựa vào lồng n.g.ự.c mình.
Hai người đứng bên đường, ngẩng đầu ngắm pháo hoa. Xung quanh có những nhóm bạn tốp năm tốp ba và cả tiếng cười của mấy đứa trẻ.
Cuộc sống mấy năm nay như thước phim điện ảnh chiếu lại trước mắt.
Lần đầu tiên gặp, lần đầu tiên chạm mắt, lần đầu tiên mỉm cười, lần đầu tiên nói chuyện...
Thư Nhan yên tĩnh xem pháo hoa trong lòng anh, bất giác cảm thán: "Đẹp quá."
Từ Tư Nhiên hít sâu, n.g.ự.c hơi phập phồng.
"Sao vậy anh?" Thư Nhan hỏi.
Từ Tư Nhiên mỉm cười: "Nghĩ tới ngày tháng trước kia của chúng ta, cảm thấy thời gian trôi nhanh thật."
Năm trước, bọn họ còn chưa ở bên nhau, phải chúc Tết với tư cách bạn bè bình thường thông qua điện thoại. Chẳng ai dám nói ra suy nghĩ trong lòng.
Năm nay, bọn họ cuối cùng cũng có thể dựa sát vào nhau, cùng bước sang năm mới.
"Em cũng nghĩ vậy." Thư Nhan nói. "Giống trong phim nhỉ."
"Chúng ta mới là thật, phim là tưởng tượng thôi."
"Vâng, anh nói thế nào thì là thế đó."
Thư Nhan xoay người, hai tay ôm lấy eo anh, dụi đầu vào n.g.ự.c anh.
Từ Tư Nhiên xoa đầu cô.
Bọn họ còn con đường rất dài phải đi phía trước, có lẽ sẽ có nhấp nhô, sẽ có bóng tối, cũng chưa biết kết quả thế nào.
Nhưng hiện tại, bọn họ đang nắm tay nhau.
Sao sáng lộng lẫy, pháo hoa rực rỡ.
Cho dù hai người không thể mãi mãi bên nhau, chí ít giờ phút tốt đẹp này sẽ lưu lại mãi mãi.
Đó là một năm định mệnh anh và cô từng không nói gì.
[Hết]