Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MỘT NĂM XA CÁCH - 10

Cập nhật lúc: 2025-01-03 12:39:57
Lượt xem: 57

Từ Tư Nhan: "..."

 

Sau đó tuy anh nói mãi mình không sao nhưng Thư Nhan vẫn kiên trì muốn đưa anh đi kiểm tra. Phòng y tế không ổn, không đủ tin cậy.

 

Người gây họa cũng không yên tâm, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện.

 

Vì thế, Từ Tư Nhiên bị mấy người kéo tới bệnh viện gần đó.

 

Kết quả, đương nhiên là không sao.

 

Trên đường trở về, Thư Nhan vẫn rầu rĩ không vui, như là thật sự sợ c.h.ế.t khiếp.

 

Từ Tư Nhiên an ủi cô không được, chỉ đành nói: "Trước kia anh cũng thường bị bóng đập trúng đầu, chỉ cần lực không quá mạnh thì không sao đâu."

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

 

"Em cũng từng bị, lúc ấy em còn khóc."

 

"Đó là phản ứng sinh lý. Em xem, hiện tại chẳng phải chúng ta đều rất khoẻ đây sao?"

 

Lá gan của Thư Nhan hôm nay đột nhiên to hơn bình thường, hỏi vặn lại: "Nếu người bị bóng đập trúng là em, mà em lại không chịu kiểm tra thì anh có yên tâm không?"

 

Từ Tư Nhiên: "... Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra."

 

Phát hiện câu hỏi của mình có hơi mập mờ, câu trả lời của anh càng mập mờ hơn, Thư Nhan đỏ mặt, chống chế: "Mặc kệ thế nào, sau này bị bóng đập trúng anh phải đi kiểm tra ngay, nếu không lỡ chẳng may xảy ra chuyện gì thì biết làm thế nào?"

 

"Được được được, anh biết rồi."

 

Từ Tư Nhiên nghĩ, nếu người bị bóng đập trúng là Thư Nhan thì anh nhất định sẽ lý luận với đối phương một hồi rồi tiện thể đưa cô đi làm kiểm tra toàn diện.

 

Suy bụng ta ra bụng người, Từ Tư Nhiên lập tức có thể hiểu được nỗi lo của Thư Nhan.

 

Cô ấy rốt cuộc cũng thể hiện sự quan tâm với anh, anh đương nhiên vui vẻ.

 

Thư Nhan đi đằng trước, lặng lẽ thở dài trong lòng.

 

Cô chưa nói cho anh biết, khoảnh khắc nhìn anh ngồi xổm dưới đất, cô suýt chút không cả thở nổi. 

 

Anh mà có mệnh hệ gì thì cô sẽ ân hận cả đời.

 

Thư Nhan không biết bắt đầu từ khi nào, hạt giống Từ Tư Nhiên đã lẩn sâu trong lòng cô đến vậy.

 

26

 

Cứ thế, Thư Nhan bước vào học kỳ một năm hai ở đại học A.

 

Tiệc tối hôm Trung thu, Thư Nhan thấy không khoẻ lắm nên không tham gia.

 

Mỗi lần đại học A tổ chức hoạt động đều được khen ngợi, năm trước Thư Nhan đã tự trải nghiệm.

 

Từ Tư Nhiên gửi tin nhắn hỏi cô sao không đi.

 

Cô đâu có muốn bản thân bị cảm. Hơi đau đầu nhưng vẫn có thể chịu được.

 

Ký túc xá không một bóng người, Thư Nhan nằm một mình trên giường, nói không cô đơn là giả dối.

 

Cô đứng dậy, đi tới ban công, mở cửa sổ nhìn xuống dưới.

 

Sân trường thưa thớt bóng người, mọi người hẳn là đang ở tiệc tối hết rồi.

 

Trời đêm tối đen như biển, lấm tấm mấy ngôi sao. Trăng non sáng tỏ và trong veo.

 

Vào thu, gió mát luồn qua cổ áo, cô co rúm người lại.

 

Gió thu buổi tối nhẹ nhàng dễ chịu, cô không muốn đi vào. Thà cảm lạnh còn hơn nằm một mình trong phòng.

 

Nhìn xuống, đột nhiên cô thấy có một bóng người vội vàng chạy tới.

 

Thư Nhan kinh ngạc trợn tròn mắt, cứ tưởng bản thân nhìn lầm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mot-nam-xa-cach/10.html.]

 

Người đó chạy đến dưới chân toà ký túc xá, không nhìn thấy đâu nữa.

 

Cô lẳng lặng chờ, chỉ chốc lát sau người nọ rời khỏi, lại lần nữa xuất hiện trong tầm nhìn của cô.

 

Cô nhìn theo bóng lưng ấy, xác định đó là anh.

 

Thư Nhan đang thắc mắc sao anh lại qua đây thì Từ Tư Nhiên như cảm nhận được, đột nhiên dừng bước.

 

Anh xoay người, ngẩng đầu. Ánh mắt họ chạm nhau.

 

Thư Nhan: "..."

 

Từ Tư Nhiên: "..."

 

Thư Nhan không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh nhưng mơ hồ cảm giác được hình như anh đang nhíu mày không vui.

 

Bàn tay giơ lên, anh phẩy phẩy, ý bảo cô mau vào trong.

 

Thư Nhan lắc đầu.

 

Cực chẳng đã, Từ Tư Nhiên đành lấy di động ra gọi cho cô.

 

"Vào trong! Bị cảm còn hóng gió, em nghĩ cái gì thế hả?"

 

"... Ở trong phòng buồn lắm."

 

Từ Tư Nhiên im lặng một hồi.

 

"Anh không tiện lên phòng các em." Anh nhẹ giọng. "Cố ngủ một giấc đi. Ngày mai là cuối tuần, nếu em khỏe lại thì anh dẫn em đi chơi."

 

Thư Nhan ngoan ngoãn đi vào.

 

Có người gõ cửa ký túc xá, cô mở cửa, hoá ra là bác quản lý.

 

"Này, đồ bạn trai cháu đưa tới." Bác đưa một túi nilon cho cô.

 

Thư Nhan nhận lấy theo bản năng, rồi vội vàng giải thích: "Không, không phải bạn trai..."

 

"Thôi không phải chối. Trông thằng bé sốt ruột cỡ đó, còn nói không phải bạn trai." Bác quản lý trêu ghẹo, tiện đà vươn tay sờ trán cô. "Giọng hơi nghẹt mũi, sao mặt lại đỏ thế? Có phải cháu sốt rồi không?"

 

"... Không sao đâu bác." Thư Nhan lùi một bước. "Cháu uống thuốc rồi ngủ một giấc là sẽ ổn thôi."

 

Tiễn bác quản lý đi, Thư Nhan ngồi trên giường lấy từng món trong túi ra.

 

Thuốc trị cảm, thuốc hạ sốt, vitamin, thuốc gì cũng có.

 

Còn cả cháo nóng hổi.

 

Thư Nhan ngồi thừ ra một lúc sau đó chậm rãi ăn.

 

Điều cô không biết chính là, Từ Tư Nhiên lặng lẽ đứng dưới rất lâu rồi mới chịu rời đi.

 

27

 

Từ Tư Nhiên lên năm ba, Thư Nhan năm hai. Một tháng sau khi khai giảng, lại tới đợt bầu chọn lãnh đạo cho nhiệm kỳ mới của Hội sinh viên.

 

Sự kiện cuối cùng Từ Tư Nhiên chịu trách nhiệm trước khi lên chức chủ tịch Hội sinh viên chính là buổi giao lưu với đại học C cùng thành phố.

 

Là trưởng Ban thể thao đương nhiệm, lại còn được chủ tịch Hội sinh viên nhiệm kỳ trước đề cử, chuyện này giao cho anh xử lý như là lẽ đương nhiên.

 

Thư Nhan đi theo anh, sáng sớm đã chạy đến hội nghị sinh viên đại học C. Người tiếp đón bọn họ là phó chủ tịch Hội Sinh Viên trường bên ấy.

 

Người này, phải hình dung thế nào nhỉ… ánh mắt đầu tiên Thư Nhan nhìn thấy anh ta, trong đầu chỉ bật ra một từ.

 

Khôn khéo.

 

Loading...