Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MỘT NĂM XA CÁCH - 1

Cập nhật lúc: 2025-01-03 12:35:29
Lượt xem: 88

1.

 

Lên cấp ba, Thư Nhan phải tự đi học.

 

Trước đó nhà cách xa trường, mẹ toàn lái xe đưa đón. Giờ cô có thể tự đi bằng phương tiện công cộng, mất khoảng nửa tiếng.

 

Đi được khoảng một tuần, cô phát hiện ra anh.

 

Thư Nhan phải lên đường từ sáng sớm, xe buýt lúc này còn rất vắng. Cô thích ngồi dãy ghế sau nhìn ra phía trước, tầm nhìn vừa rộng lại vừa yên tĩnh.

 

Lên xe, cô đi thẳng ra sau. Theo nhịp xe chao đảo, cô nhìn thấy anh.

 

Anh đeo tai nghe màu trắng, đặt cặp sách trên đùi, chống tay giữ đầu lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Chỉ thoáng một giây khó mà nhìn rõ mặt anh. Thư Nhan ngồi xuống không chút do dự.

 

Cô mơ hồ nghĩ anh chính là người đầu tiên lên xe, còn nữa, lần nào cũng ngồi chính xác vị trí đó dù không phải ngày nào cô cũng chú ý tới anh.

 

Vì vậy, cô bắt đầu quan sát anh. Ngồi phía sau có thể theo dõi tốt hơn, cô phát hiện suốt cả hành trình anh dường như không hề thay đổi tư thế, chỉ thỉnh thoảng cúi đầu như nhìn lướt qua điện thoại, sau đó lại ngẩng lên.

 

Anh đứng lên, phóng khoáng vác cặp sách lên vai, xoay người. Ánh mắt trùng hợp nhìn ra phía sau, dừng lại ở cô một giây sau đó dời đi ngay.

 

Tới trạm, anh nhanh chóng xuống xe, bước đi không thèm ngoảnh lại.

 

Thư Nhan phồng má, tò mò gãi đầu.

 

Xuống xe trạm này thì học trường nào nhỉ?

 

2.

 

Thư Nhan cứ như vậy mà biết anh.

 

Sau đó mỗi ngày việc đầu tiên khi lên xe đều là không tự chủ được mà nhìn sang hàng ghế kia. Thấy anh rồi, cô lại thản nhiên ra sau ngồi như trước, bước chân chưa từng ngập ngừng dừng lại.

 

Không rõ cảm xúc này là gì, dù sao thì chỉ cần thấy anh là biết mình lên đúng xe rồi. Khi đó Thư Nhan hoàn toàn quên mất số dán trước xe là bao nhiêu.

 

Cô không muốn làm quen với anh, chẳng qua là nhìn một cái theo thói quen xem anh có còn ngồi ở chỗ cũ không.

 

Cũng không phải lúc nào anh cũng nhìn chằm chằm khung cảnh ngoài cửa sổ.

 

Thỉnh thoảng anh sẽ vừa hay ngẩng đầu nhìn sang, tầm mắt hai người đúng lúc chạm nhau.

 

Thư Nhan không thể hiện ra biểu cảm gì, chỉ vội vàng vác cặp sách bước xuống dãy ghế sau. Anh cũng thế, chẳng mấy đã dịch ánh mắt đi, tiếp tục nghe nhạc.

 

Anh xuống xe trước cô. Cửa xe ở sau chỗ anh ngồi, lúc đứng dậy khó tránh khỏi việc sẽ nhìn thấy cô. 

 

Nhưng không giống như là cố ý, có lẽ là do quán tính chăng?

 

Ánh mắt nhanh chóng quét. 

 

Sượt qua cô, anh xuống xe.

 

Thư Nhan nhủ thầm, đáng lẽ chúng ta có thể đã làm quen, nhỉ?

 

Quen thuộc đến thế cơ mà, chỉ có nghỉ đông mới không gặp mặt nhau.

 

3.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mot-nam-xa-cach/1.html.]

Học kỳ mới bắt đầu, Thư Nhan đúng giờ lên xe buýt.

 

Không ngờ ngày đầu tiên đã có thể gặp trúng anh.

 

Anh vẫn ngồi ở chỗ cũ từ bao giờ. 

 

Thư Nhan lên xe, lập tức tìm anh như bản năng. 

 

Và rồi ánh mắt họ giao nhau.

 

Thư Nhan lảo đảo nghiêng ngả đi ra đằng sau xe như thường lệ. Khi ấy, khóe miệng anh khẽ cong.

 

Chân tay nhanh hơn trí não, Thư Nhan thẳng tiến chỗ mình thường ngồi mà không hề dừng lại.

 

Đến khi tỉnh hồn mới phát hiện, cô đã đi lướt qua anh.

 

"..."

 

Má ơi, vừa rồi anh ấy cười với mình ư?

 

Thư Nhan ngồi phía sau, nhìn chằm chằm cái gáy đằng trước, anh không hề quay đầu.

 

Cô vò áo khoác mình đến nhàu nhĩ. Không biết là tại máy sưởi trong xe quá nóng hay do cảm xúc trong lòng, mặt cô đỏ ửng.

 

Trong đầu Thư Nhan trở nên rối tinh rối mù. Anh ấy cười? Anh ấy cười với mình đấy à?

 

Anh sở hữu vẻ ngoài nổi bật, đẹp như ánh dương rực rỡ tinh khôi, hoàn toàn trái ngược với kiểu người xuề xòa mà cô không thích. Từ cách ăn mặc và tóc tai, xem ra anh ấy là người thẳng tính khẳng khái.

 

Thư Nhan cứ rối rắm như vậy tới tận lúc anh xuống xe. Anh vẫn lướt qua dãy ghế sau như thường lệ. Lần này không phải trùng hợp, cô biết, anh đang cố tình nhìn cô.

 

Cô không biết vì sao mình lại hồi hộp như vậy, mím môi nhìn về phía anh. Trong tròng mắt đen nhánh là những tia sáng lấp lánh, tóc phủ hai bên tai, gương mặt đỏ bừng.

 

Anh cười một tiếng, cửa mở, không đợi cô đáp lại đã xuống xe.

 

Để lại một Thư Nhan ngồi trên xe buýt với nhịp tim bất giác loạn cào cào.

 

Hôm nay, hình như anh chào mình.

 

4.

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

Về sau, hai người thật sự quen mặt nhau dù rằng chưa từng nói chuyện.

 

Bắt đầu từ ngày đó, mỗi khi Thư Nhan lên xe, dường như anh đang chờ sẵn, chẳng làm việc gì khác, thấy cô là mỉm cười liền.

 

Thư Nhan cúi đầu, rụt rè cười với anh, thỏ thẻ: "Chào."

 

Anh cũng nói: "Chào."

 

Được anh đáp lại, Thư Nhan cảm thấy lâng lâng nhưng cố đè nén cảm xúc đi ra sau xe.

 

Cũng từ ngày đó, anh sẽ tạm biệt cô trước khi xuống xe, dần dần thành thói quen.

 

Đan các ngón tay vào nhau, đầu hơi hướng về trước, động tác tùy ý mà vẫn đẹp như tranh.

 

Không biết tại sao Thư Nhan lại cắn môi xấu hổ trước động tác này của anh, mãi sau mới dần thấy quen được mà bình tĩnh vẫy tay chào rồi nhìn anh xuống xe.

 

Một năm, trừ chào hỏi nhau lúc lên xe xuống xe thì bọn họ chẳng còn nói gì khác.

 

Loading...