Một năm sau khi cách biệt - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-03-31 19:01:10
Lượt xem: 3,956
16/
Khi trận mưa thu đầu tiên rơi xuống, Tống Viễn Lâm không ngồi thẩn thờ trong chung cư như trước đây nữa.
Sau khi nhận một cuộc gọi, anh ta mặc áo khoác vào và đi lấy một gói hàng ở dưới gầm cầu vượt.
Kế tiếp, anh ta đi tới một kho hàng bỏ hoang ở bến tàu, lấy từng dụng cụ trong túi ra.
Bao gồm d.a.o găm, rìu, cao su và băng keo...
Sau vài ngày luyện tập, trong một đêm không trăng, Tống Viễn Lâm đã dùng Ether làm người đàn ông g.i.ế.c tôi hôn mê.
Tháng trước, Tống Viễn Lâm đã giấy chứng nhận bệnh tâm thần giúp hắn ta được thả để chữa bệnh.
Đồng thời, anh ta cũng sử dụng cách tương tự để bắt cóc hai cha con Kỷ Đại Hải, ép bọn họ chứng kiến màn biểu diễn đẫm m.á.u này.
Máu tươi b.ắ.n tung toé trên gương mặt tái nhợt, đuôi mắt hiện ra ánh sáng đỏ yêu dã.
Dưới ánh trăng, Tống Viễn Lâm hệt như một ác quỷ tu là vừa bò ra khỏi địa ngục.
Anh ta nói: "Dương Dương, tất cả những kẻ làm tổn thương em đều phải trả giá đắt."
Tôi cười lạnh.
Người làm tôi tổn thương nặng nề nhất không phải là anh hay sao?
Không bao lâu, hai cha con Kỷ Đại Hải đã ngất đi vì sợ
Tống Viễn Lâm ngẩng đầu nhìn ánh trăng dịu dàng trên cao, mỉm cười vứt bỏ vũ khí sắc bén trong tay.
Anh ta không định g.i.ế.c bọn họ, nhưng anh ta muốn bọn họ phải sống cả đời với bóng ma tâm lý này.
"Dương Dương, anh đã trả thù cho em xong rồi. Bây giờ em có thể cho anh nhìn thấy em được không?"
Tiếng gió gào thét ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu sáng mặt đất.
Đợi hồi lâu mà không nhận được câu trả lời, Tống Viễn Lâm cầm điếu thuốc lên hút.
"Chưa đủ đúng không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mot-nam-sau-khi-cach-biet/chuong-16.html.]
Trong làn khói mờ ảo, người đàn ông cười chua chát.
"Vậy em hãy đợi anh, anh sẽ đến bên cạnh và dẫn em đi ngắm hoa nhé?"
Tôi có dự cảm không lành.
Tôi ngơ ngác bay theo sau lưng Tống Viễn Lâm đến công viên Tân Hà.
Mặt hồ tĩnh lặng gợn sóng, nước hồ từ từ bao trùm cơ thể anh ta.
Tống Viễn Lâm không hề do dự chút nào.
"Cần gì phải như vậy? Tôi đã c.h.ế.t rồi!"
Đến tận lúc này, tôi vẫn không đành lòng, nhưng mà anh ta không thể nghe thấy lời tôi nói.
Tống Viễn Lâm tiếp tục bước về phía nước sâu.
Cùng lúc đó, linh hồn tôi cùng ngày càng nhạt nhòa, giống như chỉ cần một cái chạm nhẹ, tôi sẽ tiêu tan trong gió.
Tôi biết, sự ràng buộc cuối cùng giữa tôi và nhân gian sắp bị cắt đứt.
Gió chợt nổi lên, trước khi tôi rơi vào bóng tối, thời gian nhanh chóng quay ngược trở lại.
Tôi mơ hồ nhìn thấy chàng trai Tống Viễn dựa vào cây ngô đồng, cẩn thận bóc vỏ cây kẹo que vị quýt rồi giấu vào ví.
Kế tiếp, ý thức của tôi lại xuất hiện ngay ngày tôi và mẹ dọn vào sống trong con hẻm nhỏ.
Một người dì dịu dàng chỉ về phía cậu bé đứng gần đó, bảo tôi đến chơi với cậu ta.
Tuy nhiên, lần này tôi lại lắc đầu
Có một số chuyện xưa, ngay từ đầu kết cục đã được định sẵn là bi kịch.
Nếu có thể làm lại, tốt nhất là không nên bắt đầu.
Điều này đúng với tôi và cả Tống Viễn Lâm.
Nếu hỏi còn điều gì làm tôi bận tâm, thì tôi mong rằng kiếp sau Niệm Niệm có thể đầu thai vào một người mẹ trong sạch, được ăn no mặc ấm.
Quan trọng nhất là có một cặp cha mẹ yêu thương, dạy cho nó biết yêu bản thân và yêu người khác.