Một Lần Lầm Lỡ - 5
Cập nhật lúc: 2025-03-19 12:37:49
Lượt xem: 150
Ba giờ sáng, chuông điện thoại reo, đánh thức tôi khỏi giấc mộng.
Giọng gầm lên mang theo vẻ tức giận của Tạ Duẫn Từ vang lên từ bên kia đầu dây.
"Ai cho phép các người tự ý gọi điện cho cô ấy? Tôi đã nói không được làm phiền cô ấy!"
"Duẫn Từ, anh đừng uống nữa, cơ thể anh sẽ không chịu nổi đâu."
Một người bạn của anh ta cướp lấy điện thoại, giọng điệu đầy lo lắng.
"Chị dâu, chị mau khuyên anh ấy đi! Duẫn Từ như phát điên vậy, hành hạ chính mình, chị không đau lòng sao?"
Không đợi bên kia nói xong, tôi lập tức cúp máy, vứt điện thoại sang một bên.
Điện thoại lại tiếp tục đổ chuông.
Tôi bắt đầu bực mình.
Đã ly hôn rồi, còn tìm tôi làm gì?
Vừa định buột miệng chửi thề, giọng nói nhuốm vẻ cô đơn của Tạ Duẫn Từ bất ngờ truyền đến.
"Xin lỗi...anh chỉ quá đau lòng, không muốn họ làm phiền em."
Câu chửi thề nghẹn lại nơi cổ họng, tôi ậm ừ một tiếng, nhưng vẫn cảm thấy chưa hả giận.
9
"Tạ Duẫn Từ, tôi sẽ xóa hết liên lạc với anh."
Để ngăn anh ta tiếp tục tìm tôi, ngày hôm sau tôi lập tức mua vé máy bay.
Tôi chọn một thành phố ven sông để định cư.
Trước khi ra sân bay, Lâm Y Thiến muốn gặp tôi để nói chuyện. Chúng tôi hẹn nhau ở một quán cà phê gần sân bay, nhưng lại chẳng biết nói gì.
"Tôi chỉ có mười phút, có gì thì nói nhanh đi."
Có lẽ vì đã đạt được mong muốn, gương mặt Lâm Y Thiến không còn vẻ đắc ý như lần trước.
Cô ta đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng.
"Trong này là số tiền tôi nợ chị, tôi trả gấp đôi."
Tôi uống ngụm cà phê cuối cùng, không từ chối mà nhận lấy tấm thẻ.
Lúc tôi đứng dậy, cô ta cũng đứng lên theo. Nhìn thẳng vào mắt tôi, cô ta trả lời câu hỏi lần trước của tôi.
"Chị Ninh Hi, tôi biết chị thật lòng tốt với tôi, tôi cũng rất biết ơn chị đã giúp đỡ tôi."
"Nhưng tôi không muốn chỉ dựa vào sự bố thí của người khác. Tôi cũng muốn giống chị, vượt qua tầng lớp của mình, sống theo ý mình."
Ai cũng có những khó khăn riêng.
Cô ta chỉ nhìn thấy mặt tốt của tôi mà thôi.
Nếu có thể chọn lại, năm năm trước tôi nhất định sẽ không cưới Tạ Duẫn Từ.
Nhưng những lời này, chẳng cần phải nói với cô ta làm gì.
Cô ta cũng sẽ không nghe lọt tai.
Tôi cất tấm thẻ vào túi. Từ giờ, giữa chúng tôi đã thanh toán xong nợ nần.
"Chúc cô đạt được điều mình mong muốn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mot-lan-lam-lo/5.html.]
__
Tháng thứ sáu định cư ở Nam Thành, tôi gần như đã thưởng thức hết tất cả món ngon nơi đây.
Đang chần chừ không biết có nên chuyển đi nơi khác không, tôi lại nhận được điện thoại từ bạn của Tạ Duẫn Từ.
"Chị dâu! Mau quay về xem Duẫn Từ đi! Đứa con trong bụng Lâm Y Thiến không phải con anh ấy!"
10
Kết quả này khiến tôi cảm thấy bất ngờ.
Tôi cứ nghĩ rằng khi Tạ Duẫn Từ dõng dạc nói ra chuyện đứa bé, chắc chắn mọi thứ đã là sự thật không thể thay đổi.
Nhưng chẳng ai ngờ được…
Hóa ra, Lâm Y Thiến đã có một người bạn trai từ thời đại học.
Người đó du học nước ngoài, nhưng trong khoảng thời gian tôi và Tạ Duẫn Từ cãi nhau, hắn ta có về nước một lần. Cũng chính trong thời gian đó, Tạ Duẫn Từ và Lâm Y Thiến mới có tiếp xúc với nhau.
Sau khi đứa bé ra đời, nhà họ Tạ mới làm xét nghiệm AND, kết quả là… đứa bé không phải con ruột của Tạ Duẫn Từ!
Một người cẩn thận như Tạ Duẫn Từ, vậy mà lại không làm xét nghiệm ADN trước khi đứa bé chào đời.
Tôi nghĩ, có lẽ là do anh ta quá tự tin vào bản thân rồi.
Nhà họ Tạ thu hồi toàn bộ những thứ đã tặng cho Lâm Y Thiến, bao gồm cả nhà và xe.
Bạn trai của cô ta cũng biết chuyện, vội vã từ nước ngoài bay về.
Chỉ còn một hy vọng cuối cùng, nhưng hắn ta không chịu nhận đứa con.
Lâm Y Thiến đành phải một mình thuê nhà, tự chăm sóc đứa bé mới sinh.
Còn Tạ Duẫn Từ, có lẽ vì quá đau lòng nên nhốt mình trong phòng, không ăn không uống, cũng không gặp ai.
Bạn anh ta lại đến tìm tôi cầu xin.
"Chị dâu! Chị về một chuyến đi! Bây giờ chỉ có chị mới khiến Duẫn Từ ra khỏi phòng!"
"Đêm đó là bọn em sai, không nên nói xấu chị. Chị về đi, bọn em sẽ đích thân xin lỗi chị!"
Bất ngờ thì có bất ngờ, nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ quay về cái lồng giam ngày xưa.
Một con chim đã từng nếm trải tự do, sao có thể cam tâm để bị nhốt lại một lần nữa?
"Chúng tôi đã ly hôn rồi. Anh ta sống hay c.h.ế.t chẳng liên quan đến tôi. Đừng gọi cho tôi nữa."
Nói xong, tôi không do dự cúp máy.
11
Lời nói dứt khoát vang lên, Tạ Duẫn Từ giận dữ giật lấy điện thoại của anh bạn rồi ném mạnh ra ngoài.
Trong phòng, không ai dám thở mạnh.
"Cút hết đi! Tất cả cút ra ngoài!"
Biết tâm trạng anh ta không tốt, đám bạn cũng không tính toán với anh ta, lặng lẽ rời đi.
Căn phòng chỉ còn lại một mình anh ta.
Lúc này, Tạ Duẫn Từ mới buông bỏ lớp gai nhọn trên người, bật khóc nức nở.
Anh ta không thể hiểu nổi…
Vì sao chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn?