Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Một Đời Hầu Phủ - 32

Cập nhật lúc: 2025-01-07 08:24:33
Lượt xem: 481

A Trạch cười nói: "Mẫu thân cho rằng con biết mà không nói cho phụ thân sao?"

 

"Mẫu thân sợ con gặp chuyện không may!"

 

"Mẫu thân yên tâm, ngày tháng tốt đẹp sắp đến rồi." Nó gật đầu với ta, ý bảo ta đừng lo lắng.

 

Có lời A Trạch đảm bảo, ta liền tính đến chuyện xử lý Kiều di nương. Nhân lúc Hầu gia đang dưỡng thương, ta đem mọi chuyện vạch trần. Hầu gia nghe ta nói đến cuối cùng, tức giận đến mức hộc máu: "Nàng ta sao dám! Ta đối xử với nàng ta có bạc bẽo gì đâu?"

 

Ta giả vờ bênh vực Kiều di nương: "Đây cũng chỉ là lời nói một phía của đám hạ nhân, hay là cho gọi nàng ta đến hỏi cho rõ."

 

"Nha hoàn tâm phúc của nàng ta làm, khác gì nàng ta tự tay làm?"

 

Ta ra hiệu cho Bình Nhi đi mời Kiều di nương đến. Nàng ta vừa vào cửa, thấy sắc mặt lão gia không tốt, liền quỳ xuống. Ban đầu nàng ta còn trăm phương ngàn kế chối cãi, nhưng bị hỏi dồn mấy câu, thấy chứng cứ rõ ràng, liền khóc lóc nhận tội.

 

"Thiếp chỉ vì muốn tốt cho Hầu gia, không hề có ý định muốn hãm hại người!"

 

Ta liền thêm dầu vào lửa: "Liều lượng của mỗi vị thuốc há có thể tùy tiện thêm bớt? Nếu không phải tại ngươi, Niệm Nhi sao lại c.h.ế.t yểu!"

 

"Thiếp không hề muốn hại nó, thật mà!"

 

Kiều di nương lại không cam lòng ngẩng đầu lên: "Nếu không phải lão gia tự mình thấy áy náy, cho dù có uống bao nhiêu thuốc an thần cũng không thể làm ra chuyện như vậy, mẫu thâm và di mẫu của nàng ta đều c.h.ế.t trong tay lão gia cả đấy!"

 

"Câm miệng!"

 

"Phu nhân thấy thiếp nói sai sao? Thiếp mười bốn tuổi vào phủ, từ tú nương trở thành di nương của Hầu gia, ai ai cũng nói thiếp may mắn, nhưng nếu thiếp thật sự may mắn, sao lại cái gì cũng không thể tự mình làm chủ?"

 

Lời của nàng ta như tiếng sấm bên tai ta. Ta mười sáu tuổi xuất giá, ai ai cũng khen ta tốt số, xứng đôi vừa lứa với Hầu gia, nhưng rốt cuộc chẳng phải vẫn phải tranh đấu trong hậu trạch gần hai mươi năm nay sao?

 

Làm người thà đừng làm thân nữ nhi, trăm năm vui buồn đều do người khác.

 

Hầu gia vốn đã trọng thương, lại bị nàng ta chọc giận đến thổ huyết, bèn hạ lệnh xử tử nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mot-doi-hau-phu/32.html.]

 

Ta đến tiễn nàng đoạn đường cuối cùng, nàng nhìn chén rượu độc trên bàn, hỏi ta: "Thiếp không hiểu, phu nhân vì sao nhất định phải lấy mạng thiếp?"

 

"Ta thù dai, nhất là với những kẻ ăn cháo đá bát."

 

Nàng ta lau nước mắt: "Thì ra là vậy, làm khó phu nhân nhớ lâu như vậy."

 

Nàng ta cười khổ, uống cạn chén rượu độc: "Thiếp chưa từng có ý định hãm hại người."

 

Nàng ta giấu giếm chuyện có thai, còn cầm chứng cứ ra uy h.i.ế.p ta, đã phạm vào điều tối kỵ của ta rồi. Hại hay không, kỳ thực cũng không còn quan trọng nữa.

 

Ta không thích nhìn người chết, bèn đứng dậy rời đi. Nàng ta gọi talại: "Người đã hứa với thiếp, sẽ giúp A Manh chọn một mối hôn sự tốt."

 

Ta không quay đầu lại: "Yên tâm, nó cũng coi như là đứa trẻ ta nhìn lớn lên, ta sẽ không bạc đãi nó."

 

Kiều di nương c.h.ế.t không lâu, Hầu gia liền bị trúng gió. Ta nhìn Hầu gia nằm trên giường, nói năng lộn xộn, trong lòng bình lặng như nước. Cuối cùng, tất cả cũng đã kết thúc.

 

Năm mới vừa sang, hoàng đế bỗng nhiên thoái vị, chọn Ung vương lên ngôi.

 

Ta thấy có điều gì đó lạ lùng, dẫu hai năm nay hắn có mất đi mấy người con trai, cũng chẳng đến mức phải thoái vị. Đợi đến khi mọi sự đã an bài đâu vào đấy, ta mới hỏi A Trạch, nó đáp: "Thực ra, việc này phải cảm tạ mẫu thân."

 

"Ta?"

 

"Con được phụ thân khai sáng, thay vì cứ thong thả chờ Thái thượng hoàng băng hà, chi bằng khiến người liệt giường, buộc phải nhường ngôi."

 

Nhưng tin tức Thái thượng hoàng liệt giường cũng chẳng thấy truyền ra, A Trạch nói: "Sắp rồi."

 

Giờ đây, A Trạch đã là chủ nhân của phủ, Phúc Xương cũng tiếp quản việc quản gia, ta bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn, cứ như thể đã hoàn thành sứ mệnh của mình. Hằng ngày, ta dành thời gian chép kinh, dâng lên trước Phật, mong gột rửa tội nghiệt trên thân.

 

Nhưng lòng ta hiểu rõ, đó chỉ là cách tự lừa mình dối người. Những việc ác ta gây ra nhiều vô số kể, chốn hậu trạch này chẳng khác nào chiếc lồng son khổng lồ, giam cầm và bóp nghẹt biết bao sinh mệnh tươi đẹp.

 

Ta cũng chẳng phải kẻ chiến thắng sau cùng, bởi bản thân ta đã bị chôn vùi trong chiếc lồng ấy từ lâu, hòa làm một thể với nó.

Loading...