Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Một Đời Hầu Phủ - 2

Cập nhật lúc: 2025-01-07 08:11:05
Lượt xem: 184

Kỷ thị ốm nghén dữ dội, người gầy rộc hẳn đi, ngày nào cũng vật vã khổ sở. Ta tranh thủ lúc rảnh rỗi đến thăm, thấy nàng tiều tụy đến đáng thương.

 

Trở về, Bình Nhi bỗng hối lỗi: "Hình như nô tỳ đã trách lầm Kỷ di nương rồi, nàng ta ốm nghén nặng như vậy cơ mà."

 

Ta liếc xéo nàng một cái: "Sao ngươi không nghĩ là do giờ ốm nghén nặng quá, giấu không được nữa nên nàng ta mới nói ra?"

 

"Không đến mức ấy chứ ạ?" Bình Nhi ngập ngừng.

 

Ta cũng chẳng biết rõ thực hư thế nào, hiện tại ta đối với Kỷ thị cũng không có ác cảm gì, cũng không định làm gì nàng ta và đứa bé. Chỉ là trong lòng thầm cầu khấn, tốt nhất là con gái, nếu không đứa trẻ này với A Trạch tuổi tác quá gần nhau. Lỡ sau này lớn lên, Hầu gia mà thiên vị thì phải làm sao?

 

Nhân lúc Kỷ thị mang thai, ta chọn mấy nàng di nương ngoan ngoãn nghe lời đưa đến hầu hạ Hầu gia. Tuy rằng hắn sủng ái Kỷ thị, nhưng với những nữ nhân khác cũng chẳng hề từ chối. Kỷ thị nghĩ gì ta không biết, nhưng dù sao ta cũng thấy vui vẻ. Ta không sợ hắn thích người khác, chỉ sợ hắn chung tình với một ai đó, như vậy sẽ bất lợi cho ta.

 

Ta thường xuyên lấy cớ A Trạch nhớ phụ thân, mời Hầu gia đến chỗ ta, hắn có ở lại hay không cũng chẳng quan trọng, ta là chủ mẫu, chẳng cần hắn sủng ái, ta chỉ cần quyền lực trong tay. Nhưng ta mong hắn dành nhiều thời gian cho A Trạch, từ từ vun đắp tình phụ tử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mot-doi-hau-phu/2.html.]

 

Kỷ thị mang thai bảy tháng thì sinh non, là một bé gái, nhỏ xíu, so với A Trạch lúc mới sinh còn bé hơn, ta thậm chí còn chẳng muốn chạm vào, luôn cảm thấy đứa trẻ này khó nuôi sống, đừng để lại gánh nặng cho ta.

 

So với con trẻ, Hầu gia dường như quan tâm Kỷ thị hơn, có lẽ hắn cũng nghĩ đứa bé yếu ớt kia không sống nổi. Ta đã dặn dò mọi người phải chăm sóc cẩn thận, nhưng đứa bé ấy vẫn quy tiên chưa đầy tháng.

 

Ta đến thăm Kỷ thị, thấy nàng mắt đỏ hoe, bèn lựa lời an ủi, người đã khuất thì đã khuất rồi, người sống vẫn phải tiếp tục sống tốt. Nàng ta còn chưa hết cữ, Trương di nương đã báo tin vui, Hầu gia mừng lắm, mấy ngày liền mặt mày hớn hở. Kỷ thị nghĩ gì ta không biết, nhưng ta thấy trong lòng khó chịu.

 

Hầu gia rất coi trọng con của Trương di nương, ta cũng sai người cẩn thận chăm sóc. Trương di nương vốn là do ta tiến cử, nàng ta an phận thủ thường, không tranh giành, ta rất thích.

 

Thân thể Kỷ phu nhân đã dần hồi phục, Hầu gia lại ngày ngày qua thăm nom. Ta bèn cho gọi hết thảy di nương trong hậu viện đến, phân chia ra thành từng nhóm. Kẻ nào nghe lời, biết phận sự thì xếp vào một nhóm, kẻ nào có ý đồ hai lòng thì xếp vào một nhóm khác, còn những kẻ có chí cầu tiến thì lại xếp riêng ra một nhóm nữa. Phân loại rõ ràng đâu ra đấy, ta mới tiện bề quản lý.

 

Những ai hiểu chuyện, ta sẽ gọi đến dặn dò riêng, bảo họ nên tránh mặt Kỷ phu nhân. Kỷ phu nhân vốn dĩ cũng không phải người thích phô trương, ỷ thế h.i.ế.p người, mọi người an phận thủ thường thì tốt hơn. Còn những kẻ nào không biết điều, ta sẽ cố tình sắp xếp cho họ chạm mặt Kỷ di nương. Kỷ di nương tuy hiền hậu, nhưng đằng sau còn có Hầu gia, người đâu dễ động đến.

 

Loading...