Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Một Đời Hầu Phủ - 14

Cập nhật lúc: 2025-01-07 08:18:34
Lượt xem: 197

 

Từ sau khi Trương di nương xảy ra chuyện, Tiểu Nhị, Tiểu Tam cũng dần xa cách ta, Tiểu Nhị thì còn đỡ, Tiểu Tam lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta, làm gì cũng chống đối ta. Điều này lại đúng ý ta, ta bảo hắn đọc sách thì hắn xé sách, ta đặt ra quy củ cho hắn thì hắn liền nằm lăn ra đất trước mặt ta.

 

Hắn tưởng làm vậy có thể khiến ta tức giận, nào ngờ ta lại mượn chuyện này mà diễn vai người đích mẫu hiền thục trước mặt Hầu gia. Nữ nhân và con cái trong hậu viện đều là châu chấu trên cùng một sợi dây, mẫu thân không được sủng ái thì con cái cũng sẽ bị liên lụy. Không có Trương di nương hòa giải, Hầu gia cũng lạnh nhạt với hai đứa con trai này.

 

Còn Tiểu Tứ, từ nhỏ Hầu gia đã nghĩ hắn không nuôi nổi, nào ngờ sau khi A Trạch chăm sóc, Tiểu Tứ lại dần dần khỏe mạnh.

 

"Chúng còn nhỏ, lớn lên sẽ ngoan thôi."

 

"Ta thấy, vẫn là con của chúng ta hiểu chuyện nhất."

 

Tiểu Tứ trốn học, bị thầy giáo đến tận nhà mách tội, A Trạch lại phải đi nhận lỗi thay.

 

Ta nói với A Trạch, nó cũng nên quản thúc Tiểu Tứ cho tốt, đừng để ngày nào cũng phá phách, không ra thể thống gì.

 

A Trạch đáp: "Con thích Tứ đệ như vậy."

 

Ta thở dài, nhắc nhở nó: "Nó là đệ đệi con, không phải mèo con ch.ó con gì, chẳng lẽ con muốn cứ nuôi nó như vậy mãi sao?"

 

"Mẫu thân nói gì vậy? Mèo con ch.ó con nào có thú vị bằng Tứ đệ. Con có chừng mực, mẫu thân cứ yên tâm."

 

Nó nói vậy, nhưng ta làm sao yên tâm được. Đó là đệ đệ của nó, nó cứ nuông chiều như vậy, lỡ như xảy ra chuyện gì, sẽ liên lụy đến chính nó. Nhưng con cái đã lớn rồi, có những lời ta nói nó cũng không nghe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mot-doi-hau-phu/14.html.]

 

Bình Nhi khuyên nhủ ta: "Thiếu gia có chừng mực mà."

 

"Nó chỉ là một đứa trẻ con, biết cái gì mà chừng mực!"

 

"Phu nhân nói vậy là không đúng, khi người bằng tuổi thiếu gia, làm việc còn quá phận hơn thiếu gia nhiều."

 

"Chuyện này có lẽ là giống ta."

 

Tựa Ngọc không cẩn thận bị ngã dẫn đến sinh non, ta vừa nghe tin đã vội vàng chạy đến, Như Hoa lo lắng đến phát khóc.

 

Ta an ủi nàng ta vài câu, hỏi thăm tình hình của Tựa Ngọc, nhận được tin tức là không ổn. Ta nhớ đến cảnh Trương di nương khó sinh, cứ ngỡ như mới ngày hôm qua. Chỉ là, lần này nàng ta may mắn, đúng lúc Hầu gia ở nhà.

 

Nhưng vận may của Tựa Ngọc lại không được tốt như vậy, Hầu gia sai người đến truyền lời, bảo giữ đứa nhỏ. Như Hoa nghe xong, suýt nữa thì ngã quỵ, hốt hoảng hỏi lại: "Hầu gia thật sự nói vậy sao?"

 

"Nô tài nào dám nói dối ạ?"

 

Như Hoa túm lấy vạt áo ta cầu xin: "Phu nhân, xin người hãy cầu xin Hầu gia, không thể bỏ mặc muội muội thiếp."

 

Ta đỡ nàng ta dậy: "Hầu gia đã quyết định rồi, ta biết làm sao được? Muội cũng đừng trách Hầu gia, nếu không phải khó sinh, Hầu gia sao lại chọn giữ con chứ?"

 

Nước mắt nàng ta cứ thế tuôn rơi, nhìn thật đáng thương. Ta thấy sắc mặt nàng ta không tốt, định đưa nàng ta về phòng, tránh cho nàng ta kích động mà làm điều dại dột. Nhưng nàng ta không chịu, cứ níu lấy ta van xin.

 

Loading...