Một Đời Hạnh Phúc - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-12-29 13:22:02
Lượt xem: 135
Thẩm Vân Nhu lúc khôi phục ý thức, cảm giác thân thể bị dùng sức đẩy đi ra ngoài, tiếp sau đó cả người lạnh lẽo, nước dính vào người cực kỳ khó chịu, không tự chủ được liền há mồm hô lên.
“Oa oa. . . . . .”
Đây là tiếng khóc trẻ con? Thẩm Vân Nhu kinh ngạc vạn phần, cảnh mộng quả nhiên rất không đáng tin cậy, loạn kêu mấy câu cũng có thể biến thành tiếng khóc con nít kì quái.
Thẩm Vân Nhu vừa tiếp tục “Oa oa” kêu, vừa cố gắng muốn mở mắt, đôi mắt của nàng chỉ vừa mở ra, cảm giác ánh sáng quá gai người, không tự chủ được lại nhắm lại, trong miệng tiếp tục hét to. Lúc này mới nghe tiếng hỗn loạn của những người xung quanh, lời nói không dấu được vui mừng: “Chúc mừng Quận chúa, là một vị thiên kim!”
“A, là nữ oa nhi? Thật là nữ oa nhi?” Một tiếng nói mặc dù suy yếu, lại mang theo vui mừng vô hạn, liên tục muốn bà mụ chứng minh lời nói là thật, lại cúi đầu la ầm lên: “Mau, mau, trước tiên ôm cho ta nhìn một chút!”
“Là con trai hay là nữ oa nhi?” Nghe được tiếng khóc trẻ con, ngoài cửa sổ đã có mấy thanh âm cực khẩn trương hỏi thăm.
“Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương Phi, chúc mừng Quận mã, mẹ con bình an!”
Nghe được mấy chữ mẹ con bình an, ngoài cửa sổ mấy người vừa niệm Phật vừa vui mừng vừa lẩm bẩm nói: “Nghe được tiếng khóc to rõ, còn tưởng rằng lại là một vị tiểu tử đây! Ông trời phù hộ, thật là một nữ oa nhi a!” Vừa nói vừa hướng bên trong xông vào, lại bị người ngăn cản, khuyên nhủ: “Trẻ con mới sinh sợ tiếng động, còn phải lẩm bẩm, b.ú sữa, mới không hù dọa nàng. Vương gia Vương Phi chờ một chút.”
Bà mụ thấy hai bà tử khác thành công ngăn lại người muốn vào, không khỏi cười, vội vàng ôm Thẩm Vân Nhu cho sản phụ Khánh Trữ Quận chúa trên giường nhìn, vừa cất giọng chúc mừng người ngoài cửa sổ, ngay sau đó lau thân thể Thẩm Vân Nhu, dùng áo bông gói kỹ đưa tới n.g.ự.c Khánh Trữ Quận chúa, cười đến hợp bất long chủy (toe toét) nói: “Quận chúa tâm nguyện đã được thành toàn!”
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mot-doi-hanh-phuc/chuong-1.html.]
Khánh Trữ Quận chúa ôm chầm con gái Thẩm Vân Nhu, bất chấp sau khi sinh mệt mỏi, vén áo bông lên nhìn một chút, lại rụt rè sờ khắp nơi, xem xét một lần, lúc này mới yên lòng lại.
Thẩm Vân Nhu cảm giác được một đôi tay mềm mại khẽ vuốt ở trên lưng cùng trên đùi nàng, da từng trận co rút nhanh, xúc giác nói cho nàng biết, đây hình như không phải là mộng.
Này, chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ vượt qua trào lưu, hồn xuyên không thành trẻ nít? Nếu như vậy, thì tương đương với công việc một đời, nhặt được bảo vật! Thẩm Vân Nhu cười nhạo một tiếng: hắc hắc, bình thường đọc nhiều tiểu thuyết xuyên không, sức tưởng tượng phong phú!
Không đúng không đúng, xúc cảm này, mùi vị này, rất không giống là mộng! Chẳng lẽ giật điện thật sự xuyên qua?
Thẩm Vân Nhu lúc hai tuổi, cha mẹ ly dị, gây dựng lại Thành gia của mình, nàng bị vứt cho bà ngoại chăm sóc. Thật may là bà ngoại quả là hơn người, nàng mọi phương diện đều tốt, hơn nữa chính nàng trời sinh hoạt bát, cả người khỏe mạnh lớn lên. Chờ lúc nàng thi lên đại học, bà ngoại bệnh qua đời. Nghỉ hè năm đại học thứ nhất, Trầm Vân Nhu trở lại chỗ ở bà ngoại, ban đêm tưởng niệm bà ngoại, chạy đi tìm kiếm trong phòng bà ngoại, bởi vì lau nước mắt, đưa tay mở đèn, không ngờ chốt mở thật lâu không dùng, lại rò điện. Trầm Vân Nhu trong nháy mắt bị giật điện, lúc ngã xuống, trong lòng thở ra một hơi nói: bà ngoại, con tới!
Hiện nay Thẩm Vân Nhu rõ ràng cảm giác mình tỉnh, nhưng không có lực mở mắt, lại cảm thấy thân thể mềm nhũn, không có một chút sức lực, ngay cả giãy giụa một cái cũng không có khí lực, lúc này mới ý thức, vấn đề rất lớn, chuyện rất không hay!
Một vị bà mụ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Vân Nhu nhiều nếp nhăn, cái mũi nhỏ tựa hồ giật giật, không khỏi cười nói với Khánh Trữ Quận chúa: “Tiểu bảo bảo rất có tinh thần, lúc này mới ra đời, còn có khí lực tìm kiếm thức ăn.” Vừa nói vừa muốn ôm Trầm Vân Nhu ra, để bà v.ú cho ăn sữa, không ngờ Khánh Trữ Quận chúa không chịu buông tay, chỉ thấp giọng nói: “Không cần người khác cho ăn, tự ta cho ăn là được.”
“Quận chúa, ngài sau khi sinh cơ thể rất yếu, như thế này liệu có được không?” Bà mụ khó xử.
“Ta nói được là được!” Khánh trữ Quận chúa vừa nói, nhấc váy lên, để cho bà v.ú cầm khăn lông nóng tới giúp nàng xoa xoa, lần lượt nhào nặn, lúc này mới đem v.ú nhét vào trong miệng Thẩm Vân nhu.
Thẩm Vân nhu không tự chủ được nút, trong miệng tất cả đều là mùi sữa, chỉ một lát, liền ngủ thật say, không suy nghĩ gì nữa.