MỘT CUỘC CƯỚI THAY, MỘT LẦN GẢ THẾ - 9 + PN
Cập nhật lúc: 2025-01-06 03:56:32
Lượt xem: 2,370
Nước mắt dâng đầy nơi khóe mắt, sắp trào ra.
Nhưng ta nhìn thấy một thiếu niên tìm tới.
Hình như là huynh trưởng của Bùi Văn Nguyệt.
Thiếu niên tìm thấy ta, thở phào nhẹ nhõm:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Chúng ta đều đang đi tìm muội.”
Khi ấy, hắn đã là một thiếu niên tướng quân có chút tiếng tăm, ngày thường luôn mang theo khí thế uy nghiêm.
Nhưng hôm đó lại dịu dàng an ủi ta:
“Không sao đâu, đừng sợ.”
“Ca ca đưa muội về.”
Ta nắm góc áo thiếu niên, đi qua hành lang gấp khúc, qua đình đài lầu các.
Lâu lâu lại có đom đóm bay lên rồi mất hút vào bụi cây.
Dưới ánh trăng, ta nghĩ rằng, cứ thế này theo hắn cả đời cũng tốt.
Nhưng chiến công của thiếu niên càng ngày càng nhiều, rất nhiều nữ tử kinh thành để mắt đến người tài mạo song toàn như hắn.
Ta bắt đầu lo lắng, bất an, tự nhốt mình trong phòng suốt nửa tháng.
Cuối cùng, ta nghĩ: so với việc mải mê phân vân về tấm chân tình mờ mịt của nam nhân, chi bằng đọc sách.
Thế là ta giấu đi tình cảm của mình.
****
Có lẽ vì chờ lâu không thấy câu trả lời, Bùi Văn Khánh bắt đầu lo lắng, khẽ gọi:
“Tuyết Nhi.”
Ta đáp lại:
“Thích mà.”
“Tại sao lại không thích?”
“Nếu không thích, ta đã không đồng ý nhanh như vậy rồi.”
***
Xa xa vang lên tiếng pháo nổ, Bùi Văn Khánh thử thăm dò, cuối cùng đặt một nụ hôn nhẹ lên môi ta.
Đang yên lành thì chuyện bất ngờ xảy ra.
Khi nụ hôn càng lúc càng sâu, giọng ca ca ta như cái loa vỡ vang lên trong nhà tù:
“Các ngươi đang làm gì đó?”
Chúng ta còn chưa kịp trả lời, hắn đã cúi đầu lẩm bẩm:
“Chết tiệt, sao lại quên mất hai người này đã thành thân rồi.”
Ngục tốt đến thông báo:
“Tạ đại nhân, ca ca của ngài ăn cẩu lương suốt bảy ngày, ra tù thì đốt pháo ăn mừng ngay trước cổng nhà lao. Vậy nên bị bắt vào lại.”
Ngục tốt còn nhắc nhở ca ta:
“Cổng nhà lao là khu vực cấm đốt pháo, vi phạm sẽ bị giam ba ngày.”
****
Ta cười đến sắp gãy cả bụng.
Ta thậm chí còn ra khỏi tù sớm hơn ca ca mình, vì Bùi Văn Nguyệt đã gật đầu.
Hảo tỷ muội làm Hoàng hậu, ta cũng được trải nghiệm cảm giác *một người đắc đạo, gà chó thăng thiên*.
13
Một ngày nọ, ta vào cung để thăm Bùi Văn Nguyệt.
Bùi Văn Nguyệt lén nói với ta:
“Ngươi có biết vì sao sau lễ cập kê, chẳng ai dám cầu hôn ngươi không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mot-cuoc-cuoi-thay-mot-lan-ga-the/9-pn.html.]
Lúc đó, ta đang vật lộn với món cua tiến cống từ Nam Hải.
Ngẩng đầu lên từ đống thịt cua, ta trả lời:
“Vì ta quá khác người, không theo lẽ thường.”
Bùi Văn Nguyệt bực mình, gõ lên trán ta:
“Ngươi đúng là đơn giản hết thuốc chữa.”
“Dù có khác người thế nào, ngươi cũng là tiểu thư của phủ Thượng thư, lại có ca ca làm Thị lang.”
“Người tới cầu hôn chắc chắn sẽ không ít.”
“Đoán tiếp xem nào.”
Miếng thịt cua thật sự rất ngon, cộng thêm tài nghệ của Ngự Thiện Phòng, khiến ta mê mẩn.
Ta vừa nhai thịt cua vừa đáp một cách hờ hững:
“Có lẽ vì cha ta không đáng tin.”
Thấy ta ăn vui vẻ, Bùi Văn Nguyệt lại gọi thêm một phần cua rồi giải thích:
“Là vì những người định tới đều bị ca ca ta dọa chạy mất.”
“Lúc đó, hắn gần như túc trực 12 canh giờ trước cửa nhà ngươi.”
“May thay, cuối cùng cũng được toại nguyện.”
Miếng cua trong miệng làm ta nghẹn, ta vội đặt đũa xuống, chạy về nhà.
****
Bùi Văn Khánh đang luyện kiếm.
Ánh kiếm loang loáng.
Hắn là thiếu niên tướng quân oai phong nhất chốn sa trường.
Thấy ta trở về, hắn buông kiếm, kéo ta vào lòng.
“Sao lại về rồi?”
Thật ra ta cũng không biết tại sao nhất định phải trở về, có lẽ khoảnh khắc đó ta chỉ muốn gặp hắn.
Rất muốn.
Ta nói rất nhiều lời ngượng ngùng.
Những chuyện sau đó cũng không còn nhớ rõ.
Chỉ nhớ hôm ấy tiết xuân đẹp lạ, hoa trong sân nở rộ, từng cánh từng cánh rơi đầy người.
-HOÀN CHÍNH VĂN-
Phiên ngoại (Mẩu chuyện nhỏ từ góc nhìn của Bùi Văn Khánh)
Suốt đời ân ái đến già, chỉ duy nhất một lần Bùi Văn Khánh nói dối Tạ Tri Tuyết.
Đó là khi nàng hỏi vì sao hắn thích nàng.
Hắn không dám nói thật, sợ rằng nàng sẽ cho là mình nông cạn.
Thực ra, khi nghe câu hỏi ấy, hình ảnh đầu tiên nhảy vào tâm trí hắn chính là—
Năm mười tám tuổi, hắn nhận lời nhờ vả của muội muội, đi tìm người hảo tỷ muội của nàng ấy.
Đó là một cô nương mà trước đó hắn từng thấy từ xa.
Khi tìm được, cô nương ấy đang hoảng sợ vì bị mèo làm giật mình.
Dù vậy, nàng vẫn cố chấp không chịu khóc.
Hàm răng cắn chặt, đôi mắt to tròn ngấn nước, phủ một màn sương mờ.
Bùi Văn Khánh nhìn vào đôi mắt ấy, như nhìn thẳng vào mùa mưa Giang Nam.
Và rồi, một ánh nhìn, một đời luyến lưu.
(Hoàn.)