Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Một Chiếc Kẹp Gỗ - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-11-05 12:00:27
Lượt xem: 1,177

Đường Minh Chiêu mang theo những thứ ta đưa, đến triều đình bắt đầu cuộc chiến của hắn, còn ta, quay về Trúc Vận lâu tiếp tục kế hoạch của mình.

Với công lao của nghĩa phụ, chỉ một mình Trác Tùng thì chưa đủ để khiến hắn thua nhanh như vậy, chẳng qua là hắn không muốn đứng về phe phái nào, nên bị tất cả các hoàng tử hợp sức kéo xuống, chia cắt binh lực.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Còn vị tam hoàng tử đang ẩn náu ở Trúc Vận lâu kia, lấy tên giả là Tô Phong Đình, giúp hắn lên nắm quyền, có thể làm suy yếu triều đình đang trên bờ vực sụp đổ này, sau khi thành công, nhân cơ hội đó tìm ra chứng cứ hắn hãm hại nghĩa phụ, chính là đưa cho tất cả nghĩa quân một lý do chính đáng.

Hoàng thất này đã mục ruỗng từ trong ra ngoài, quỷ mới tin là trong đó có người có thể cứu dân chúng trong thời loạn lạc này.

Chỉ là hiện tại chứng cứ ta thu thập được vẫn chưa đủ, còn thiếu một vài chứng cứ quan trọng có thể kết nối mọi thứ lại với nhau.

Ta không ngờ Ngô Nhụy Châu lại ra tay trước ta, lúc ta quay về, nàng ta đã bị Tô Phong Đình đón đi rồi, nhìn Tư Tư chẳng biết gì cả, móng tay giấu trong tay áo của ta bấu chặt vào lòng bàn tay đến đỏ ửng.

Tên oan gia khiến người ta phải lo lắng này.

Năm năm trước, ta chọn Trúc Vận lâu, ngoài việc nó có thế lực hùng hậu, quan trọng nhất tất nhiên là muốn cứu Ngô Nhụy Châu, đứa con duy nhất của nghĩa phụ còn sống trên đời.

Như nghĩa phụ đã nói, những gì ta phải trải qua không phải là lỗi của ta, ta cũng chưa từng cảm thấy bản thân mình dơ bẩn, nhưng ta dù sao cũng là người thường, không muốn con gái của người cũng giống như ta, bị ép buộc phải rơi vào vũng bùn nhơ nhớp.

Vì vậy, lúc đó ta đã lẻn vào phòng Ngô Nhụy Châu, nói cho nàng ấy biết kế hoạch của ta, cũng dạy nàng ấy cách làm bị thương mặt mình để có thể bảo vệ bản thân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mot-chiec-kep-go/chuong-12.html.]

Cô nương ấy bình tĩnh nghe ta nói xong, mặc dù giọng nói có chút run rẩy, nhưng vẫn kiên định nói với ta rằng, đó là cha của nàng ấy, nàng ấy không có lý do gì để sống an nhàn một mình, nếu thân thể thật sự là vũ khí duy nhất chúng ta có, thì nàng ấy cũng muốn tham gia chiến đấu.

Con gái do nghĩa phụ nuôi dạy, quả nhiên cũng giống như người, không khiến ta thất vọng. Vì vậy, ta nắm chặt mảnh sành trong tay, tự tay tạo ra một vết sẹo trên mặt nàng ấy.

Về sau, khi chúng ta phát hiện ra thân phận của Tô Phong Đình và mục đích của Trúc Vận lâu, cũng từng cảm thán, có lẽ đây là nghĩa phụ đang phù hộ chúng ta, để chúng ta có thể tìm thấy một kẻ thù khác.

Mấy năm nay, ta đối xử không tốt với nàng ta, chẳng qua là để che giấu mối quan hệ của chúng ta, chút tâm tư của Tô Phong Đình đối với nàng ta, ta đều biết rõ mồn một, quả nhiên là tài nữ nổi danh một thời, đã tự mình nhận ra được manh mối.

Nhưng che giấu cảm xúc của bản thân sao có thể dễ dàng như vậy, huống hồ Tô Phong Đình là kẻ âm hiểm, giả dối, ngay cả Trịnh ma ma là người tàn nhẫn, vô tâm cũng phải sợ hắn.

Ta ngày ngày chờ đợi, những sóng gió mà Đường Minh Chiêu khuấy đảo trên triều đình đã bị các vị hoàng tử khéo léo lợi dụng, sắp đến hồi kết thúc.

Những thủ đoạn mà Trác Tùng từng cùng lũ gian thần đó hãm hại nghĩa phụ năm xưa, giờ đây đều được dùng lại trên người hắn, việc hắn trở thành tù nhân chỉ là chuyện sớm muộn.

Nhưng Ngô Nhụy Châu vẫn bặt vô âm tín, cho dù ta có tìm được chứng cứ của Tô Phong Đình, thì làm sao có thể yên tâm ra đi. Mãi cho đến khi Trác Tùng sắp bị tuyên án, Tư Tư mới đến truyền lời của Tô Phong Đình, hắn muốn gặp ta tại một nơi khác.

Kẻ dẫn đường bịt mắt ta lại, rõ ràng là không muốn để ta biết đó là nhà của ai, hóa ra, hắn đã đưa Ngô Nhụy Châu về phủ tam hoàng tử.

Khoảnh khắc miếng vải được gỡ xuống, ta nhìn thấy khuôn mặt chế giễu của Ngô Nhụy Châu, ngay sau đó là một cái tát nảy lửa.

Tư Tư giật mình định bước lên can ngăn, rồi lại lùi về, cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Loading...