Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mộng Duyên - 9.

Cập nhật lúc: 2024-12-20 13:53:10
Lượt xem: 365

24.

Tôi đã thú nhận hết mọi chuyện với mẹ. Vừa kể, tôi vừa nghe thấy tiếng mẹ khóc thút thít ở đầu dây bên kia.

Tôi cười, nhẹ nhàng trấn an:

“Thôi nào, thôi nào, khóc cái gì chứ? Cứ như trẻ con ấy.”

 

Mẹ nghẹn ngào đáp:

“Xin lỗi con, mẹ không biết ông ta đã làm những chuyện đó với con. Mẹ… mẹ thật không xứng đáng làm mẹ.”

 

Dù biết mẹ không thể nhìn thấy, tôi vẫn khẽ lắc đầu. Nước mắt lặng lẽ tuôn ra theo từng tiếng nức nở của mẹ:

“Con không trách mẹ đâu. Mẹ đã làm rất tốt rồi mà.”

 

Năm tôi mười hai tuổi, ba tôi mất vì ung thư. Chính mẹ đã dùng thân hình nhỏ bé nhưng kiên cường để gánh vác cả gia đình, tạo nên một mái ấm bình yên.

Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất.

 

Đó cũng là lý do tôi nhanh chóng chấp nhận khi mẹ tái hôn.

Mẹ đã hy sinh quá nhiều vì tôi, làm sao tôi có thể ngăn cản bà tìm kiếm hạnh phúc?

 

Mẹ kể tiếp, giọng có chút lúng túng:

“Hôm nay, Lạc Dự gọi điện cho ba nó, nói là không muốn đi coi mắt nữa vì muốn kết hôn với con. Mẹ… mẹ lúc đó sốc đến mức chẳng hiểu gì cả, nên mới gọi con để hỏi. Mẹ không biết… mọi chuyện là như vậy.”

 

“Kết hôn với con? Cậu ta điên rồi à?” Tôi không tài nào hiểu được Lạc Dự đang nghĩ gì. Chính cậu ta là người từng đùa giỡn tình cảm của tôi, giờ lại muốn cưới tôi?

Chẳng phải quá vô lý sao?

 

Tôi ngả người ra sau, bực bội xoa xoa thái dương, không nói thêm gì.

 

Mẹ dè dặt hỏi tiếp:

“Mẹ biết nói thế này lúc này không hay, nhưng… con cũng lớn rồi. Con có thích cậu trai nào không?”

 

Nếu là trước đây, tôi sẽ đáp ngay: Con thích mấy cậu trai cấp ba, mà còn chưa đến tuổi kết hôn, mẹ hỏi làm gì!

Nhưng hôm nay… tôi lại nghĩ đến Hà Chu Thần.

 

Tôi ho khẽ hai tiếng, hơi lúng túng đáp:

“Con không thích trai trẻ đâu, mà là… đàn ông trưởng thành.”

 

Có lẽ cách dùng từ của tôi hơi kỳ lạ, mẹ bỗng thốt lên một tiếng kinh ngạc:

“Hả? Ý con là… người nhận trợ cấp xã hội à?”

 

Tôi bật cười:

“Không phải! Là một ông chú 35 tuổi… mà hơi ngốc một chút.”

 

Nghe tôi miêu tả cụ thể như vậy, mẹ thở phào nhẹ nhõm. Bà chắc mẩm rằng tôi đã có người trong lòng, giọng nói liền vui hẳn lên:

“Cậu đó nhà ai thế? Hai đứa ở bên nhau chưa? Khi nào thì dẫn về cho mẹ gặp?”

 

Tôi nghĩ một lúc, rồi đáp:

“Ừm… chưa ở bên nhau. Anh ấy chưa từng tỏ ý thích con.”

 

Mẹ nghe vậy, vội vàng lên tiếng:

“Thế không được đâu, con gái phải để con trai nói trước!”

 

Tôi cười:

“Nếu anh ấy không nói thì sao?”

 

Mẹ im lặng một hồi lâu, rồi kiên quyết nói:

“Vậy thì không kết hôn nữa! Mẹ nghĩ thông rồi, sẽ không ép con đâu. Khi nào con muốn kết hôn thì kết, mẹ chỉ cần con luôn vui vẻ là được.”

 

“Thôi mà, con đùa đấy. Yên tâm đi, anh ấy sẽ nói thôi.”

 

Tôi ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, híp mắt lại.

Nếu anh ấy không nói… thì tôi sẽ khiến anh ấy phải nói.

Hà Chu Thần, anh nhất định phải thích tôi.

 

Ngay lúc đó, từ điện thoại vọng ra giọng trầm ấm của ba dượng:

“A Dao, là ba và Lạc Dự có lỗi với con.”

Thì ra ông ấy đã nghe hết.

 

Tham

“Không sao đâu ạ, mọi chuyện qua rồi. Ba mẹ cứ nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều. Con sống rất tốt mà.”

 

Mẹ gọi tên tôi, nhưng rồi lại ngập ngừng. Một lúc sau, bà mới nói:

“A Dao, ngủ ngon con nhé.”

 

“Ngủ ngon, mẹ."

25.

Có lẽ vì đã giải quyết xong một chuyện phiền lòng, tối hôm đó tôi ngủ một giấc thật sâu và lại mơ thấy cụ cố của Hà Chu Thần.

 

“Nhóc con! Lại gặp rồi này!”

Ông cụ vẫn ăn mặc như lần trước, khuôn mặt hiền hậu nở nụ cười đầy nhân từ.

 

Tôi lần này vẫn không thể cử động được, nhưng điều đó không ngăn tôi hồ hởi chào hỏi:

“Cháu chào cụ cố ạ!”

 

Những nếp nhăn trên gương mặt ông cụ co rúm lại vì nụ cười, trông hiền lành vô cùng:

“Tốt, tốt lắm! Lần này ta đến để xác nhận. Cháu thích kiểu người ngay thẳng, phải không?”

 

Tôi suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

 

Ông cụ vuốt vuốt chòm râu dê của mình, sau đó lại nhanh chóng buông một câu rồi biến mất, hành động dứt khoát đến mức khiến người khác không kịp phản ứng.

“Lão phu hiểu rồi! Ta sẽ tìm cho cháu một người ngay thẳng! Nhóc con, chờ đó nhé!”

 

Tôi ngẩn ra:

Cụ cố ơi, cụ có thể bàn bạc thêm với cháu không? Cụ đi nhanh quá, hu hu hu…

26.

Tôi vốn nổi tiếng là người đến công ty sát giờ làm, hôm nay cũng không ngoại lệ.

 

Tuy nhiên, không như mọi khi, bầu không khí ở bộ phận hôm nay im ắng đến lạ.

Tôi hơi ngạc nhiên, bước về chỗ ngồi của mình, và rồi...

Nhìn thấy Hà Chu Thần đang ngồi chiễm chệ trên ghế của tôi.

 

Vì phải giữ hình tượng trước đồng nghiệp, tôi không tiện chạy tới đá ghế nhắc nhở anh ta ngồi nhầm chỗ. Thay vào đó, tôi nhẹ nhàng vỗ vai anh ta, giọng nói dịu dàng mà thân thiện:

“Sếp, anh ngồi nhầm chỗ rồi đấy.”

 

Hà Chu Thần lập tức bật dậy như lò xo, đứng nghiêm chỉnh trước mặt tôi, ánh mắt lảng tránh, trông chẳng khác nào học sinh bị giáo viên bắt quả tang đang lơ đãng.

 

Chỉ đến lúc đó, tôi mới nhận ra anh hôm nay trông khác hẳn: tóc vừa cắt, nước hoa là loại tôi từng vô tình nhắc đến là mùi yêu thích, bộ vest lịch lãm còn thêm cả khuy măng sét tinh tế, cạo râu sạch sẽ, và trên tay là chiếc đồng hồ tôi từng khen đẹp nhất.

 

Tôi cố nhớ xem hôm nay có sự kiện quan trọng gì không, nhưng rõ ràng chẳng có.

Nhìn bộ dạng “chim công xòe đuôi” trước mặt, tôi thực sự tò mò:

“Anh… định quyến rũ ai đấy?”

 

Tôi nghĩ anh sẽ cãi lại kiểu: “Cô nói linh tinh cái gì đấy hả, Cố Tiểu Dao?”, nhưng không. Anh lại khẽ xoa xoa tay, trả lời đầy căng thẳng:

“Quyến rũ em.”

 

Lời anh vừa dứt, xung quanh lập tức vang lên tiếng xuýt xoa của các đồng nghiệp.

Còn tôi chỉ biết đứng hình: Hình như tôi chưa tỉnh ngủ thì phải.

 

Để kiểm tra xem có phải đang mơ không, tôi không do dự véo một cái vào cánh tay anh:

“Đau không?”

 

Mặt anh nhăn lại, rõ ràng là đau, nhưng lời thốt ra lại là:

“Em véo, sao mà đau được.”

 

Hả?

 

“Anh bị gì sáng nay thế?” Tôi thực sự thắc mắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mong-duyen/9.html.]

 

Anh không trả lời mà kéo tôi vào phòng trà không người, nhanh chóng đóng cửa lại, rồi bất ngờ chặn tôi vào cánh cửa.

 

“Cố Tiểu Dao,” anh cúi xuống, mũi gần như chạm vào tôi.

 

Tôi cứng đờ, theo phản xạ áp sát người vào cánh cửa:

“Anh… gọi tôi làm gì?”

 

“Hôm qua, cụ cố của tôi báo mộng…”

 

Chờ đã??? Tôi lập tức đoán được cụ cố đã nói gì.

 

“Cụ nói em thích người thẳng thắn.”

 

Quả nhiên…

 

“Anh… đừng mê tín quá!” Tôi đưa tay khẽ đẩy n.g.ự.c anh, định tạo khoảng cách, nhưng anh nhanh chóng giữ chặt cổ tay tôi.

 

Tôi hoảng hốt nhìn anh, đôi mắt to tròn, vô thức chú ý đến đôi tai không biết từ khi nào đã đỏ ửng của anh.

 

Ủa, ngại đến vậy?

Ban đầu tôi còn sợ, nhưng nhìn bộ dạng ngại ngùng của anh, tôi bỗng muốn… nghịch ngợm một chút.

 

Nghĩ là làm.

Tôi hơi nheo mắt, ngón tay nhẹ lướt trên n.g.ự.c áo vest của anh, giọng nhỏ nhẹ như làn gió:

“Ông chủ à, tai anh đỏ kìa.”

 

Hà Chu Thần sững lại một chút, sau đó nhếch môi cười, tay siết chặt ngón tay tôi, ánh mắt đầy ý cười:

“Ừ, đỏ rồi.”

 

Ủa? Anh thừa nhận dễ vậy hả?

Tôi còn nghĩ anh sẽ ngượng thêm chút nữa cơ!

 

Không hài lòng, tôi bĩu môi đầy bất mãn.

Anh thả tay tôi ra, rồi bất ngờ véo má tôi:

“Em làm cái mặt gì thế?”

 

Tôi lập tức ôm má, trừng mắt nhìn anh:

“Anh véo má tôi làm gì?”

 

Anh cười, đôi mắt cong cong đầy vẻ hạnh phúc:

“Vì anh thích em.”

 

Tôi đơ người.

Hoàn toàn không ngờ anh lại nói ra điều này bất thình lình như vậy.

Trong khoảnh khắc, tôi còn chẳng dám tin.

 

“Anh… anh…” Tôi lắp bắp, không biết nói gì.

 

Nhìn vẻ bối rối hiếm hoi của tôi, anh cười càng vui hơn:

“Tôi làm sao nào?” Nói rồi, anh bất ngờ áp sát, cọ nhẹ mũi mình vào mũi tôi, giọng điệu như một tên lưu manh:

“Anh thích em, không được sao?”

 

Mặt tôi đã đỏ đến tận mang tai, nhưng sự chống đối trong lòng lại bị thái độ ngang ngược của anh khơi dậy. Thế là…

 

Tôi hôn anh.

 

Đúng vậy, tôi hôn anh.

 

Nói thật, người đàn ông này bình thường thì cứng miệng lắm, nhưng môi lại mềm một cách bất ngờ.

27.

Hà Chu Thần hoàn toàn không ngờ tôi lại “tấn công” bất ngờ như vậy, cả người anh ấy cứng đờ.

 

Phải một lúc lâu sau, anh mới đưa tay chạm vào môi mình, ánh mắt đầy vẻ khó tin nhìn tôi:

“Em vừa… hôn anh sao?”

 

Tôi cười, đưa tay chọc nhẹ vào cằm anh:

“Thì sao? Không được à?”

 

Hà Chu Thần phấn khích gật đầu liên tục:

“Được! Được chứ! Chắc chắn là được!”

Nói xong, anh bỗng thu lại vẻ hào hứng, thận trọng hỏi:

“Vậy… em thích anh đúng không?”

 

Tôi khẽ “chậc” một tiếng:

“Thích hay không thích anh thì có gì khác nhau chứ?”

 

Nghe câu trả lời lấp lửng của tôi, anh trông hơi thất vọng, vai cụp xuống, ánh mắt như một chú cún nhỏ đang buồn bã, miệng còn lẩm bẩm:

“Nhưng anh thích em mà…”

 

Sự thẳng thắn đột ngột của anh khiến tôi ngẩn người.

Hơn nữa… bộ dạng này của anh thực sự rất giống đang làm nũng đó nha!!

Trông anh vừa tội nghiệp vừa dễ bắt nạt, hệt như lần say rượu bốn năm trước trong chuyến công tác.

 

Dù không còn làn gió mùa hạ khi đó, nhưng trái tim tôi lại một lần nữa xao xuyến.

 

Tôi cố gắng đè nén nhịp tim đang đập loạn của mình, kìm lại cảm xúc yêu thích đang dâng tràn, và làm ra vẻ kiêu ngạo, nói như thể đang “chiều” anh:

“Nếu anh đã nói thế… thì tôi cũng đành miễn cưỡng thích anh một chút vậy.”

 

Vừa dứt lời, người đàn ông vừa trông uể oải bỗng chốc ưỡn thẳng lưng, mắt tôi không tự chủ mà tưởng tượng nếu anh có đuôi, chắc giờ nó đang quẫy đuôi tít mù vì vui sướng.

 

“Vậy, vậy, vậy! Em đồng ý làm bạn gái anh không?!”

Người đàn ông 35 tuổi lúc này lại hào hứng chẳng khác gì một đứa trẻ.

 

“Miễn cưỡng đồng ý.” Tôi mỉm cười, gật đầu, và ngay sau đó, bị anh ôm chặt vào lòng.

 

Anh cúi đầu, ghé sát tai tôi, giọng nói tràn ngập niềm vui:

“Chào em, bạn gái của anh.”

 

Tôi bật cười, vòng tay ôm lấy eo anh, không quên trêu chọc:

“Đồ trẻ con.”

 

Anh hơi kéo người ra một chút, nghiêm túc nhìn tôi:

“Không, em nên nói là…”

 

“Chào anh, bạn trai của em.” Tôi ngắt lời anh, nói luôn câu anh định nói.

 

Đôi mắt Hà Chu Thần ánh lên vẻ rạng rỡ:

“Vậy… anh có thể hôn em thêm lần nữa không?”

 

Hả???

 

Tôi bật cười vì bộ dạng của anh:

“Anh 35 tuổi rồi mà yêu đương cứ như học sinh cấp

3 vậy trời.”

 

Mặt anh hơi đỏ lên, lí nhí nói:

“Anh trước giờ… chưa từng…”

 

Tôi phì cười:

“Trời, hóa ra anh ngây thơ vậy à ha…”

Chưa kịp nói hết câu, anh đã cúi đầu, trực tiếp ngăn lại tiếng cười trêu chọc của tôi.

 

Chết tiệt!

Loading...