Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MONG ĐỢI ĐI NGƯỢC DÒNG - CHƯƠNG 8

Cập nhật lúc: 2024-11-29 09:18:00
Lượt xem: 318

8

 

Như để chứng minh lời của Trần Ngôn Triết.

 

Ngay lúc đó.

 

Một quả bóng rổ từ cửa sổ mở bị ai đó ném vào, vừa vặn đập vào đầu tôi.

 

Cơn đau nhói lên trên đầu, tôi ngẩng lên, thấy Thẩm Thanh Nhiên đang chống cằm nhìn tôi từ cửa sổ, cười tươi.

 

"Ồ, xin lỗi nha bạn Doãn, trượt tay."

 

Không kịp nghĩ nhiều.

 

Tôi giơ tay tát lại Thẩm Thanh Nhiên một cái.

 

Một tiếng "bốp" vang lên, tóc cô ấy rối tung, trên khuôn mặt trắng trẻo xuất hiện vết đỏ.

 

Lúc này Trần Ngôn Triết bất ngờ đứng dậy, kéo tôi ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Nhiên nói:

 

"Thẩm Thanh Nhiên... cậu đừng quá đáng quá.

 

"Nếu có gì thì cứ nhắm vào tôi, Doãn Hy không biết gì cả."

 

Người đi theo sau Thẩm Thanh Nhiên ngạc nhiên một chút: "Không phải chứ chị Nhiên, thằng nhóc này dám chống lại chị, còn là vì một đứa con gái khác sao? Thật nực cười."

 

Thẩm Thanh Nhiên không đáp lại lời đó, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào Trần Ngôn Triết đang đứng chắn trước mặt tôi.

 

Một lúc sau, cô ta khẽ cười khẩy, rồi quay người dẫn người rời đi.

 

Buổi tối sau giờ học, bầu trời bắt đầu rơi những giọt mưa nhỏ, sau đó nhanh chóng chuyển thành cơn mưa tầm tã.

 

Trần Ngôn Triết khăng khăng muốn đưa tôi về nhà.

 

Tôi không thèm để ý đến cậu ấy, tự mình cầm ô và lên xe buýt.

 

Khi cậu ấy đuổi kịp, thì xe đã chật kín không còn chỗ trống.

 

Tôi nghĩ cuối cùng cũng yên tĩnh, nhưng không ngờ xe chưa đi được bao xa, tôi đã nhìn thấy Trần Ngôn Triết đạp xe theo sau xe buýt, không xa không gần.

 

Tôi đeo tai nghe, cười lạnh trong lòng.

 

Tặng tôi một quả táo mà tôi không thích, đứng trước mặt tôi nói vài lời không cần thiết, rồi mạo hiểm chạy theo xe buýt trong cơn mưa...

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mong-doi-di-nguoc-dong/chuong-8.html.]

Toàn là những hành động tự cảm động chính mình.

 

Kiếp trước tôi đã đối xử quá tốt, quá bảo vệ Trần Ngôn Triết.

 

Vì vậy, cậu ta mới nghĩ rằng chỉ cần cho tôi chút ân huệ nhỏ, tôi sẽ biết ơn cậu ta lắm.

 

Sẽ quên hết những gì cậu ta đã làm với tôi ở kiếp trước.

 

...

 

Khi xe đến bến.

 

Tôi không vào khu dân cư, mà đứng dưới ô chờ.

 

Chưa đầy vài phút sau, Trần Ngôn Triết đã đạp xe đến và dừng lại trước mặt tôi.

 

Thời tiết lạnh lẽo của tháng Mười Hai, cậu ấy ướt sũng, đồng phục dính sát vào da, nước mưa chảy xuống từ tóc mái, lạnh đến nỗi răng va lập cập.

 

"Miễn là cậu an toàn về nhà," cậu ấy cười nói: "Vậy tôi đi về trước đây."

 

"Đợi đã!"

 

Khi Trần Ngôn Triết chuẩn bị quay đầu rời đi, tôi lên tiếng gọi cậu ấy.

 

Cậu ấy ngạc nhiên quay đầu lại.

 

Tôi lấy một tờ giấy đưa cho cậu ấy: "Lau khô đi."

 

"Trần Ngôn Triết." Tôi nhìn cậu ấy, nhẹ nhàng nói: "Thời gian gần đây, cậu đã rất mệt mỏi phải không? Phải đối phó với Thẩm Thanh Nhiên, phải chống chọi với đám côn đồ, phải đến trường học, và còn phải dành thời gian để làm vui lòng tôi.

 

"Rốt cuộc cậu đang tìm kiếm điều gì?

 

"Rõ ràng chỉ cần tránh xa tôi một chút, Thẩm Thanh Nhiên sẽ không gây phiền phức cho cậu nữa."

 

"Doãn Hy." Trần Ngôn Triết buông tay, mím môi im lặng một lúc lâu, rồi thận trọng mở lời với tôi: "Dù cậu có tin hay không...

 

"Kiếp trước, sau khi cậu rời đi, tôi mới nhận ra rằng, người tôi thực sự thích là cậu.

 

"Mỗi ngày tôi đều hối hận vì đã đối xử với cậu như thế.

 

"Vì đã có cơ hội trở lại, tôi chỉ muốn cố gắng đối xử tốt với cậu hơn một chút.

 

"Dù cậu có muốn tha thứ cho tôi hay không."

 

Loading...