Mộng Đẹp - C26
Cập nhật lúc: 2024-03-18 09:53:46
Lượt xem: 159
Hoàng cung nội uyển, lầu các đài cao.
Diêu Cảnh Niên nhìn ra phía bên ngoài chiếc lan can được trạm trổ tinh xảo, đáy mắt chứa đầy ý cười lạnh lẽo, nàng nói: "Tiểu Bạch, ta sẽ không thua, chỉ cần hoàng đế và nhà họ Tạ còn ở đây thì nhà họ Diêu chúng ta sẽ vĩnh viễn đứng ở thế bất bại! Mặc dù sức khỏe của hoàng thượng không tốt nhưng hiện tại thái hậu cũng bệnh tật triền miên, bà ta đã già rồi, sao có thể đấu với ta nữa?"
Ở bên ngoài điện Triều Dương, mặt trời đang dần lặn.
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Ta đứng ở bên cạnh nàng, nghe thấy nàng chậm rãi kể: "Em còn nhớ trận hạn hán lớn năm đó không? Có biết bao nhiêu người đã c h ế t đói ở Quan Trung, bách tính bán nhi bán nữ, quan lại ca múa mừng thái bình. Thậm chí bọn họ còn bí mật tổ chức một cái chợ bán t h ị t n g ư ờ i, chọn lên chọn xuống, vừa mổ vừa bán."
"Những người bị g i ế t t h ị t, bị mua bán ngoại trừ trẻ con thì đều là phận nữ nhân, em nói xem đây là đạo lý gì?"
"Đạo làm quan trước hết là phải vì bách tính, nếu bách tính không quan trọng thì nữ tử trên thế gian này lại càng không quan trọng. Tiểu Bạch. Nếu ta thắng, một ngày nào đó ta nhất định sẽ xây kho lúa cho thiên hạ, dạy Thập tam hoàng tử thông hiểu đạo lý, để bách tính và nữ tử trên thế gian này có một cuộc sống tốt hơn."
Ta biết, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta cũng đã biết.
Nhị tiểu thư của nhà họ Diêu chân thành thuần thiện, trước giờ trong lòng nàng đều chứa đại nghĩa thiên hạ.
Đêm đó sấm chớp rền vang, ngoài trời mưa dầm cả đêm.
Nghe nói nửa đêm hoàng đế bỗng nôn ra máu, Diêu phi triệu toàn bộ người của Thái Y Viện đến. Ta cũng chẳng dễ chịu hơn là bao, có lẽ bởi vì chính tay ta đ.â.m Thôi Cẩm Trạch nên suốt đêm đều bị ác mộng quấn lấy.
Thôi Âm c h ế t rồi sao?
Không, Thôi Âm còn sống.
Lê Bạch chính là Thôi Âm.
Mười tuổi đã g i ế t chó thịt mèo, mười hai tuổi g i ế t c h ế t quản sự của nông trang, mười lăm tuổi diệt khẩu cả nhà họ Lê....Mãi cho đến bây giờ, g i ế t cha g i ế t huynh.
Ta hẳn phải nhận được báo ứng.
Cả đời này trên lưng ta đeo quá nhiều mạng người, rửa thế nào cũng không sạch sẽ.
Ta lại phát bệnh, đầu đau muốn vỡ tung cả ra. Dường như ta đã trông thấy địa ngục, thấy phán quan hung thần ác sát đang chờ đợi để tiến hành thẩm phán đối với cuộc đời này của ta.
Không! Ta sẽ không xuống địa ngục!
Cho dù có là phán quan thì ta cũng dám giơ kiếm đứng trước mặt ông ta!
Ở bên ngoài điện trời đang mưa không ngớt, tiếng mưa rơi rả rích phiền lòng.
Ta đi chân trần trên mặt đất, tóc tai rối bù, bước chân loạng choạng, đôi mắt đỏ bừng.
Ta đang tìm kiếm của ta.
Con d.a.o và thanh kiếm kia, chỉ cần có một cái ở bên cạnh thì ta đã chẳng hề sợ gì cả.
Nhưng tại sao lại không tìm thấy!
Là Hòe Hoa, nàng sợ ta sẽ tự kết liễu mạng sống của mình cho nên ở trong cung điện rộng lớn như vậy, đừng nói là đao kiếm, chỉ sợ ngay cả một sợi dây thừng dài cũng không có.
Tấm lụa trắng trên màn giường trông mềm mại trang nhã nhưng lại mỏng manh đến mức dù ta có dùng nó để treo cổ thì nó cũng chẳng chịu nổi sức nặng của ta.
Tiếng sấm vang dội, đầu ta đau quá, ta đau đến độ quỳ rạp trên mặt đất, òa khóc trong nỗi tuyệt vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mong-dep/c26.html.]
Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, lúc này ta mới trông thấy một đôi giày đen ướt đẫm.
Là Lam Quan.
Hắn mặc trang phục dệt kim tối màu của cẩm y vệ, ném thanh kiếm trong tay qua một bên rồi bước đến ôm lấy ta. Cơ thể của hắn lạnh ngắt, từ mái tóc dài được buộc lên cho đến khuôn mặt trắng bệch đều đã ướt sũng nước mưa.
Hai hàng mi đang khẽ run lên kia cũng đã ướt đẫm.
"Âm Âm, đứng dậy..."
Giọng nói của Lam Quan lộ rõ vẻ lo lắng nhưng vẫn dễ nghe như mọi khi.
Hắn bế ta lên. Hắn khỏe vô cùng, trông đã cao hơn trước một chút, lồng n.g.ự.c cũng nở nang hơn, tiếng tim đập mạnh mẽ vang dội của hắn dần khiến ta lấy lại chút lý trí.
Ta hoảng hốt ôm lấy hắn, nước mắt đầm đìa: "Lam Quan, bọn họ tới bắt ta, ta phải xuống địa ngục...."
"Đừng sợ, Âm Âm đừng sợ."
Ta ngồi ở bên giường, tiếng sấm lại vang bên ngoài cửa sổ, tia chớp ánh lên mặt của Lam Quan. Ánh mắt của hắn sạch sẽ đến vậy, mũi cao môi mỏng, khuôn mặt kiên nghị.
"Ta ở đây, ta thay em g i ế t bọn chúng."
Một Lam Quan tốt như vậy, một Lam Quan vĩnh viễn không sợ trời không sợ đất, trên mặt ẩn tàng vẻ hung ác.
Ta ngơ ngác nhìn hắn, lắc đầu: "Ta không cần, ngươi phải sống cho thật tốt."
Hắn vươn hai tay ra nâng mặt ta lên, kề trán mình vào trán ta, chóp mũi chạm vào chóp mũi ta ---
"Âm Âm, xuống địa ngục, ta nguyện ý."
"Ta nhớ em."
"Ta thích em."
Một tên ngốc cũng biết thích là gì sao?
Lụa trắng trên màn giường bay múa, sấm chớp vang dội ngoài cửa sổ lóe lên, hằn rõ trên gương mặt của Lam Quan.
Đôi mày đen đậm của hắn, đôi mắt trong veo của hắn, cùng với đôi môi mỏng kia.
Hắn hiểu rõ thích là gì.
Dấu môi ấm áp in lên môi ta, gần như dựa vào bản năng, hắn ôm ta, vây quanh ta, đẩy ta ngã xuống giường.
"Âm Âm, ta thích."
Hắn lặp đi lặp lại, giọng nói ấy vừa thiết tha vừa thì thào.
Hình như cơn mưa đang lớn dần, ngọn đèn thắp trong phòng cũng bị gió thổi tắt, từng lớp lụa trắng bay múa giữa không trung, đập vào mắt cứ như bóng hình của quỷ mị.
Nhất định là ta đã điên rồi.