Mộng Đẹp - C13
Cập nhật lúc: 2024-03-18 09:47:21
Lượt xem: 196
Mặc dù Lễ bộ thị lang Thôi Khiêm là cha ta nhưng thái độ của ông ta đối với ta lại xa cách vô cùng.
Hôm hồi kinh về phủ ta có tới thỉnh an người cha này và cũng chưa từng bỏ qua vẻ chán ghét chợt lóe lên trong mắt ông ta.
Ông ta lạnh lùng nói: "Về là được rồi, công việc của vi phụ bận rộn, sau này không cần ngày nào cũng tới, ta chưa chắc đã có thời gian rảnh rỗi để gặp con đâu."
Trông ông ta có vẻ là một người rất nghiêm túc, người mặc áo quan, chân đeo giày đen, ánh mắt lạnh lùng, dáng vẻ đoan chính.
Thôi Cẩm Trạch nói với ta: "Tình tính của phụ thân xưa giờ vẫn thế, phụ thân đối xử với con cái trong nhà đều rất nghiêm khắc, muội đừng để ý quá làm gì."
Nếu không phải mấy ngày sau ta nhìn thấy đích muội Thôi Viện của ta làm nũng trước mặt ông ta, còn ông ta thì đầy mặt từ ái nói chuyện với nàng, chắc có lẽ ta cũng sẽ tin.
Nhà họ Thôi ở Kinh thành, cha hiền con hiếu, tôn mẫu kính trưởng, gia đình hòa thuận, nơi đâu cũng tràn đầy ấm áp.
Thôi Viện hồn nhiên ngây thơ, chỉ thuận miệng nói một câu cũng khiến bà nội vui vẻ, giận yêu mà cười gõ một cái lên trán của nàng.
Tô thị dịu dàng đoan trang, bà ta vô cùng thích cười, có tiếng hiền lương vang khắp chốn kinh thành.
Dương di nương và thứ muội Thôi Thù cũng là người biết ăn nói, dỗ dành đến độ cả người bà cụ và Tô thị đều mừng rỡ sung sướng.
Người một nhà vô cùng vui vẻ hòa thuận, chẳng hề thấy chút mâu thuẫn nào.
Nghe nói Dương di nương từng là nha hoàn hồi môn của Tô thị nên đương nhiên sẽ luôn cố gắng lấy lòng bà ta.
A huynh ruột thịt cùng một mẹ sinh ra của ta từ nhỏ đã được Tô thị nuôi lớn, coi bà ta như mẹ ruột, coi Thôi Viện như em gái ruột thịt của mình.
Tốt thật đấy.
Tình cảm của người trong nhà này đúng là tốt thật.
Tốt đến nỗi làm ta ghen ghét, rồi lại có chút nóng nảy xao động, tâm phiền ý loạn.
Hòe Hoa nói muốn dẫn ta vào kinh tìm việc vui, chẳng qua bây giờ việc vui chưa thấy đâu, trái lại còn rước thêm bực vào thân thì có.
Dù vậy bọn họ vẫn là cha đẻ và huynh trưởng của ta, tuy rằng ta không phải là người tốt lành gì nhưng vẫn cố gắng kiềm chế nỗi khó chịu trong lòng.
Ấy vậy mà bọn họ lại cứ muốn chọc ta điên lên.
Bọn họ phái hai nha hoàn và một bà v.ú tới Đinh Lan Uyển mà ta ở để hầu hạ. Nhưng có lẽ là đã biết rõ thái độ của nhà họ Thôi đối với ta nên mấy người này làm việc vô cùng lười biếng.
Tô thị đã từng nói hai ngày tới sẽ mời người đến đo đạc làm quần áo mới cho ta, vậy mà tận mười ngày nửa tháng đã qua vẫn chẳng thấy có ma nào đến.
Ngành vải vóc ở Ung Châu sắp sửa bị ta lũng đoạn đến nơi, làm gì có kiểu dáng mới mẻ nào mà ta chưa từng thấy.
Chẳng qua ta không còn hứng thú với cuộc sống này nữa và cũng chẳng thích ăn diện trang điểm nên mới ăn mặc tùy ý vậy mà thôi.
Thế mà con bé Thôi Viện kia lại cho rằng ta đến từ nơi thôn quê hẻo lánh, nên ngay hôm sau đã để nha hoàn tới tặng lễ cho ta.
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mong-dep/c13.html.]
"A tỷ lớn lên ở thôn quê nên chắc không biết áo váy trên người đều là kiểu dáng cũ rích ngày xưa rồi. Ta có sắp xếp lại ít quần áo cũ không mặc nữa cho tỷ này."
Nàng ta chớp mắt, miệng cười không nguôi.
Nhìn qua cũng khá giống một cô nương tốt, chỉ là cô nương này không quá biết đối nhân xử thế thôi.
Cũng may là nàng ta chẳng hề khôn ngoan nên sau này mới không biết giữ mồm giữ miệng mà nói với ta rằng: "A tỷ hoa nhường nguyệt thẹn, ăn mặc tùy ý trông cũng đã vô cùng xinh đẹp, nếu Triệu thế tử của phủ quận công nhìn thấy tỷ thì chắc chắn sẽ thích lắm...."
À, hiểu rồi.
Ta còn đang suy nghĩ, người nhà họ Thôi cũng chẳng mặn mà gì với ta, cớ sao lại muốn đón ta trở về?
Thì ra là muốn làm thân với phủ quân công, gả con gái qua đấy.
Hòe Hoa mới đi nghe ngóng một chút thôi mà mặt mũi đã đen xì. Thế tử Triệu Dần của phủ quận công chính là một cậu ấm quần áo lụa là, ăn chơi trác táng, thậm chí còn từng đánh c h ế t vợ cả của mình.
Đương nhiên nhà họ Thôi sẽ không nỡ gả Thôi Viện qua đó, vốn dĩ bọn họ định gả con gái của Dương di nương là Thôi Thù cơ. Nhưng Dương di nương là ngươi khôn khéo cỡ nào chứ, bà ta lập tức khóc lóc thể hiện lòng trung thành với Tô thị.
Cuối cùng bọn họ mới nhớ đến nhà họ Thôi còn một trưởng nữ đang ở Ung Châu, vừa hay gả cho Triệu thế tử là đẹp cả đôi đàng.
Đúng thật là một gia đình đồng lòng một dạ, khiến cho người ta cảm động rơi nước mắt.
Huynh trưởng kia của ta không những coi Thôi Viện là em gái ruột thịt, mà hóa ra lại còn thân thiết với Thôi Thù hơn cả ta.
Ta thẳng thắn cực kỳ, chẳng thèm vòng vo gì nhiều, ngày hôm sau gặp hắn ta liền nói thẳng: "Mọi người đón ta về là để nghị thân cho ta sao?"
Vẻ mặt của Thôi Cẩm Trạch chợt sửng sốt, nét mặt lại hơi mất tự nhiên, hắn nói: "A Âm à, muội đã mười bảy rồi, đương nhiên hôn sự không thể kéo dài thêm được nữa. Nếu ở lại Ung Châu thì muội có thể gả cho người tốt lành gì đâu, muội là trưởng nữ của nhà họ Thôi nên trong nhà sẽ giúp muội tìm một mối hôn sự tốt."
"À, là Triệu thế tử của phủ quận công sao?"
"....Phụ thân đang có ý như thế."
"Huynh trưởng có thể nói cho ta biết hắn là người như thế nào được không?"
"Tổ tiên nhà hắn là công thần khai quốc, lão công gia là người chính trực, thế tử cũng là người tuấn tú lịch sự. Chỉ là...."
"Chỉ là gì?"
"Thế tử từng cưới vợ cả, lúc tranh chấp với phu nhân không cẩn thận đẩy nàng ta ngã xuống đất, không may đầu nàng ta lại đập vào tảng đá...."
"C h ế t rồi sao?" Ta ra vẻ sợ hãi.
Thôi Cẩm Trạch giải thích: "Thế tử cũng không phải cố ý, hắn đã biết sai rồi. Lão công gia đánh cho hắn một trận thảm thiết vô cùng, hắn nào đâu dám tái phạm nữa. A Âm, muội cứ yên tâm, nếu hắn vẫn không thay đổi thì nhà họ Thôi cũng sẽ không để muội gả đi."
"Vậy sao, thế là tốt rồi, tốt rồi."
Ta thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nói: "Có huynh trưởng ở đây thì muội không sợ gì nữa. Muội là con gái nhà họ Thôi, huynh và phụ thân đều sẽ bênh vực muội đúng không?"
"Đó là chuyện đương nhiên!" Hắn nói với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.