Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MÓN ĂN BÍ ẨN - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-10-15 19:07:19
Lượt xem: 125

11.

Tuy nhiên, nhờ biện pháp Chung Nhiên, đêm đó tôi ngủ ngon đến bất ngờ, cho đến khi anh ấy đánh thức vào sáng sớm hôm sau. 

 

Tôi gần như vô thức ngồi dậy: "Đồ ăn mang đi đâu, mất rồi sao?" 

 

Chung Nhiên lắc đầu, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia phức tạp. "Nó không bị mất, nhưng... còn thêm một cái nữa." 

 

Tôi nhìn sang một bên, hít một hơi. 

 

Có hai chiếc hộp trên giường, một trong số đó rõ ràng là nhỏ hơn và có nước sốt màu đỏ treo trên đó. 

 

Hộp mang đi ban đầu to hơn trước gấp đôi và thậm chí còn có cả chân. 

 

Tôi kinh hoàng khi nhìn thấy nó, tức khắc tỉnh ngủ. 

 

"Đây là chân người sao? Làm sao lại trở nên như thế này?" 

 

Chung Nhiên bình tĩnh hơn tôi một chút, chỉ ngồi trên ghế cau mày. 

 

Lưu ý 5: [Khi thấy đồ mang đi dần dần to ra và chân dài ra là chuyện bình thường, đừng sợ.]

 

"Quan trọng nhất không phải cái này, mà là phần bổ sung mang đi." 

 

Lưu ý thứ ba: [Khi phát hiện phần mang đi đã thành hai phần, vui lòng ăn phần thừa và nhắm chặt mắt lại để tránh nhìn nó.] 

 

Nói cách khác, bây giờ chúng ta sẽ ăn những gì có trong món đồ mang đi này. 

 

Hơn nữa không thể nhìn thấy bên trong là thứ gì. 

 

“Nhỡ trong đó có phân thì sao!” 

 

Tôi kêu lên, nhưng lại thấy Chung Nhiên đã đứng dậy, nhặt chiếc khăn bịt mắt ở bên cạnh lên và đeo vào. 

 

“Tôi tới đây ăn cơm, cô quay đầu lại không nhìn.” 

 

Tôi chợt cảm động, ước gì có thể ngay tại chỗ hôn anh một cái. 

 

Còn gì táo bạo hơn việc sếp sẵn sàng ăn thay bạn? 

 

Nhưng sau bao đắn đo, tôi vẫn nắm lấy tay anh. 

 

“Hãy để tôi làm việc đó.” 

 

Dù sao thì trong tình huống này, chỉ có ăn mới có thể giúp chúng ta được an toàn. 

 

Nhưng nếu thứ bên trong là thuốc độc thì sao? 

 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

"Dù sao thì tôi cũng có thể hồi sinh vô hạn. Hơn nữa, đó không phải là lý do tôi đến khoa huyền bí sao?”

 

12.

Tôi giúp Chung Nhiên tháo khăn bịt mắt ra. Anh ấy nhìn thẳng vào tôi rồi, một lúc lâu mới bước sang một bên. 

 

"Vất vả cho cô rồi, cảnh sát Hứa.”

 

"Ngoài ra, tôi xin lỗi.”

 

"Không có gì phải xin lỗi cả. Tôi cũng không thể xin lỗi cho cái xưng hô này." 

 

Tôi luôn biết rằng Chung Nhiên cảm thấy có lỗi với tôi. Ngày từ đầu, khi anh ấy tuyển tôi vào khoa huyền bí nó đại diện cho sứ mệnh của tôi ở đây. 

 

Có nghĩa là bất luận đối mặt với mọi tình huống có thể dẫn đến tử vong, đều phải ở tuyến đầu. 

 

Nhưng đây cũng là sự lựa chọn tự nguyện, cũng lag sứ mệnh của tôi, tôi đã chuẩn bị mọi thứ trước khi đến. 

 

Vì vậy, dù có đau đớn đến đâu, tôi cũng chỉ cảm thấy vinh quang. 

 

Hơn nữa, đồ ăn mang về không hề có mùi hôi thối, chứng tỏ nó không hề nguy hiểm. 

 

Tôi che mắt lại, hít một hơi thật sâu, chộp lấy thứ bên trong cho vào miệng. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mon-an-bi-an/chuong-6.html.]

Lúc lưỡi tôi chạm vào thức ăn, tôi cảm thấy có mùi tanh.

 

Đó là thịt. 

 

Và đó là thịt sống. 

 

Tôi cố chịu đựng cơn nôn mửa, tự an ủi rằng như vậy còn tốt hơn là ăn ph. â. n, rồi nuốt chửng mọi thứ bên trong trong một hơi. 

 

Khi chiếc hộp đã trống rỗng, tôi nôn ọe và kéo bịt mắt ra. 

 

Có một vệt m.á.u bên trong, đúng như tôi đoán. 

 

Chỉ là... 

 

Yết hầu tôi một trận đau đớn, có thứ gì đó cuộn lên. 

 

Oẹ một tiếng, một chiếc răng bật ra khỏi miệng tôi. 

 

Sắc mặt của Chung Nhiên thay đổi, rõ ràng anh ấy cũng đang nghĩ đến điều tương tự như tôi. 

 

Đây là răng của con người. Thứ tôi vừa ăn không thể là... 

 

Một ý nghĩ khủng khiếp chợt lóe lên trong đầu tôi, tôi lao ra ngoài và mở cánh cửa bên cạnh. 

 

Nhưng khi nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng đó, tôi nhịn không được phun ra.

 

13.

Người giao hàng ch. ế. t đêm qua giờ đang ngồi dưới đất, đôi mắt trắng xám nhìn chằm chằm. 

 

Phần từ đùi xuống dưới của hắn dường như đã bị ăn mòn, chỉ còn lại bộ xương trắng xóa khủng khiếp. 

 

Vết m.á.u trên mặt đất đã khô từ lâu, ngoài dấu chân của chúng tôi còn có một dấu chân rõ ràng lại quỷ dị. 

 

Không chỉ xung quanh t.h.i t.h.ể mà còn được in dấu trên tường và trần nhà. 

 

"Đây là loại quái vật gì vậy? Nó còn có thể bò lên tường." 

 

Vẻ mặt của Chung Nhiên trở nên nghiêm túc, lập tức trả lời: "Là đồ ăn mang về." 

 

“Nó ăn luôn nhân viên giao hàng, sau đó lớn lên, thậm chí thành một hộp đồ ăn mới khác.”

 

Tôi ôm bụng bước ra khỏi nhà vệ sinh, trong lòng cảm thấy kinh hãi. 

 

"Bên trong đó thực sự là cái gì, còn có thể phát triển được? 

 

"Nếu lại ăn lần nữa, liệu có trở thành con người không?" 

 

Nghĩ đến cảnh tượng đó, tôi vô thức nhìn vào tấm gương trước mặt. 

 

Nó sẽ trông như thế nào khi trở thành con người? 

 

Tôi không dám nghĩ tới chuyện đó nữa. Chung Nhiên kể cho đồng nghiệp của mình trong bộ phận huyền bí chuyện đã xảy ra ở đây, sau đó đến cửa hàng tiện lợi mua một sợi dây kéo và treo túi đồ ăn lên. 

 

Bây giờ nó có chân rồi, nó có thể tự đi được. Nếu không, nó sẽ trở nên lớn đến mức chúng tôi không biết phải mất bao lâu mới mang nó theo được. 

 

May mắn thay, những con đường phía sau đều là đường núi ở nông thôn, không có nhiều người. 

 

Ngược lại, nếu có người thấy túi đồ ăn đang đi dạo với đôi chân dài, có thể ngất xỉu ngay lập tức. 

 

Một lúc sau, Chung Nhiên đột nhiên dừng lại.

 

"Cẩn thận, mùi hôi bắt đầu xuất hiện." 

 

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy trên đỉnh núi có một nhà thờ khổng lồ, chính là nơi giao hàng. 

 

Tôi chưa kịp đến gần thì một người phụ nữ vội chạy ra: “Là đồ mang đi của tôi.” 

 

Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa định bấm giao hàng thì tôi nghe thấy giọng nói bàng hoàng của cô ấy. 

 

"Không, tại sao đồ lại tràn ra ngoài?”

 

Loading...