Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mối Tình Đầu Rực Rỡ - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-01-10 11:53:49
Lượt xem: 726

Anh loạng choạng đứng vững, đôi mắt lập tức đỏ hoe:

 

"Tại sao?"

 

Tôi cảm thấy nghèn nghẹn, cúi đầu tránh ánh mắt anh:

 

"Mẹ anh không thích tôi."

 

"Tin nhắn năm đó anh cũng đã xem, nếu bà ấy lại làm điều gì quá khích, tôi không chịu nổi, cũng không muốn khiến anh hận tôi."

 

Hạ Niệm Chu rưng rưng nước mắt, lắc đầu:

 

"Sẽ không đâu, anh sẽ giải quyết."

 

"Tối nay anh sẽ về Bắc Kinh nói rõ với bà ấy, chờ anh, được không?"

 

Anh nhìn tôi, nước mắt rơi theo giọng nói nghẹn ngào:

 

"Ít nhất, đừng tiếp tục tìm hiểu người bác sĩ đó."

 

"Được không?"

 

Tôi không trả lời, nhẫn tâm đóng cửa lại.

 

10

 

Sau khi đóng cửa, tôi bất lực dựa vào cánh cửa, trượt xuống và ngồi bệt trên sàn, mặt vùi vào cánh tay.

 

Mẹ tôi bước đến, ngồi xổm trước mặt tôi, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi:

 

"Con gái ngoan, chuyện năm xưa mẹ không hỏi nữa. Bất kể con ở bên ai, chỉ cần con vui vẻ, hạnh phúc là được."

 

Tôi ngẩng đầu lên, lau nước mắt:

 

"Không thể ở bên nhau nữa, tất cả đã qua rồi."

 

"Anh ấy chỉ về vài ngày, đợi anh ấy đi rồi, mọi thứ sẽ trở lại bình thường."

 

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, đêm đó tôi nằm trên giường trở mình mãi mà không ngủ được.

 

Từ trước đến nay, tôi luôn nghe người ta nói: "Đừng gặp lại người trong ký ức, gặp rồi, người trong ký ức sẽ không còn nữa."

 

Nhưng Hạ Niệm Chu thì khác.

 

Anh ấy trở lại, khiến trái tim vốn đã c.h.ế.t lặng của tôi lại rung động.

 

Giống như năm đó, ánh nắng trong lớp học rất chói, bóng dáng anh đi qua hành lang che khuất mặt trời.

 

Dáng người cao gầy, lưng thẳng tắp, như chưa từng cúi mình trước bất kỳ ai.

 

Anh khẽ quay người, vô tình tôi bắt gặp đôi mắt sạch sẽ, hơi cong lên của anh.

 

Trong khoảnh khắc thất thần, tim tôi đập càng lúc càng nhanh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

 

Ánh sáng mặt trời ngược chiếu lên người anh, làm tôi hoa cả mắt.

 

Khi đó, trong lòng tôi bật lên một câu khẳng định:

 

"Tôi rung động rồi."

 

11

 

Với sự rời đi của Hạ Niệm Chu, mọi thứ dường như trở lại bình yên.

 

Ngoại trừ nhóm chat lớp học vẫn tiếp tục ồn ào và tò mò như thường lệ.

 

Điều khiến tôi lạ lùng là họ như bị ai đó chỉ huy, tất cả đều biến thành phóng viên giải trí, suốt ngày lén lút theo dõi tôi.

 

Khi tôi và Tô Dụ đi ăn ở nhà hàng, họ chụp ảnh chúng tôi và đăng vào nhóm, còn gắn thẻ Hạ Niệm Chu.

 

Tiêu đề mà họ viết càng quá đáng hơn:

 

"Mối tình đầu của cậu đang vui vẻ ăn tối cùng người đàn ông khác."

 

Chưa đến một giây, Hạ Niệm Chu đã gửi một bao lì xì vào nhóm cho người chụp ảnh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/moi-tinh-dau-ruc-ro/chuong-5.html.]

Khi tôi và Tô Dụ đi xem phim, họ lại chụp ảnh chúng tôi ở rạp chiếu phim và đăng:

 

"Mối tình đầu của cậu đang xem phim với người đàn ông khác. Trong suốt bộ phim, người đàn ông đó định nắm tay cô ấy, nhưng lại rụt tay về."

 

"Báo cáo: mối tình đầu của cậu đã ngồi xe người đàn ông đó về nhà. Chưa rõ trong xe có nắm tay hay không."

 

Hồng Trần Vô Định

Những ngày sau đó, nhóm chat toàn là ảnh tôi và Tô Dụ đi cùng nhau.

 

Cứ như phát sóng trực tiếp, họ chụp một tấm là Hạ Niệm Chu lại gửi một bao lì xì.

 

Một lần, khi tôi và Tô Dụ đang đi bộ, anh đột nhiên quay đầu lại nhìn phía sau.

 

Không thấy gì, anh nghi hoặc hỏi tôi:

 

"Em có cảm giác gì lạ không? Gần đây anh luôn thấy như có ai đó theo dõi chúng ta."

 

Tôi ngượng ngùng lắc đầu.

 

Không thể nói rằng, nhóm bạn tôi đều bị bệnh, toàn là mấy kẻ thích chụp lén!

 

Vài ngày sau, tôi đến bệnh viện tìm Tô Dụ để cảm ơn anh vì đã giúp phẫu thuật viêm ruột thừa cho bố tôi.

 

Bố tôi còn nhờ tôi mời anh về nhà ăn cơm để cảm ơn.

 

Tô Dụ mua cả cốp xe quà và cùng tôi mang lên nhà.

 

Chẳng mấy chốc, ảnh tôi và Tô Dụ xách quà về nhà đã xuất hiện trong nhóm chat:

 

"Mối tình đầu của cậu đưa người đàn ông đó về nhà ra mắt bố mẹ rồi, có vẻ sắp cưới."

 

Còn thêm một câu đầy châm chọc:

 

"Cô ấy cưới, nếu cậu không tiện đến, cứ gửi bao lì xì cho tôi, tôi sẽ mang đến giúp. Cậu định mừng bao nhiêu?"

 

Lần này, Hạ Niệm Chu nhận được ảnh mà không gửi lì xì ngay.

 

Anh cũng không trả lời gì.

 

Tôi nghĩ, có lẽ anh đã buông bỏ rồi.

 

12

 

Tô Dụ trò chuyện xong với bố tôi rồi đến ngồi cạnh tôi.

 

Anh nhìn chằm chằm vào điện thoại của tôi, ánh mắt pha chút trêu chọc:

 

"Hình như em cứ mãi nhìn nhóm chat bạn học nhỉ."

 

Tôi phản ứng ngay: "Có sao đâu? Chắc là thấy họ nói chuyện vui nên em hay xem thôi!"

 

Tô Dụ thu lại nụ cười, ánh mắt như nhìn thấu tâm tư tôi:

 

"An Huệ, anh nghĩ có một câu thơ rất hợp với trạng thái hiện tại của em."

 

Thơ?

 

Tôi ngẩn người: "Câu gì?"

 

"Năm tháng trôi qua, cảnh đẹp giờ đây hóa hư không, dẫu lòng chất chứa ngàn lời, biết cùng ai giãi bày?"

 

Tôi lập tức hiểu ra, ý của Tô Dụ là, sau khi chia tay Hạ Niệm Chu, tôi vẫn chưa bước ra khỏi quá khứ.

 

Dù hiện tại có người tốt hơn xuất hiện, tôi cũng không nhìn thấy, bao nhiêu yêu thương trong lòng cũng chẳng thể nói ra.

 

Thấy sắc mặt tôi trầm xuống, Tô Dụ giải thích:

 

"Trạng thái của em quá rõ ràng. Hơn nữa, không phải anh cố ý xem điện thoại của em, mà do em cứ chăm chú nhìn, anh không muốn cũng vô tình liếc thấy vài nội dung."

 

"Thật ra, anh nghĩ mình đã hiểu chuyện gì đang xảy ra."

 

Anh nhướng mày: "Có thể chắc chắn là, dạo này đúng là có người đang theo dõi chúng ta."

 

Anh lại nói một câu không đầu không đuôi: "Cũng có một bài thơ hợp với Hạ Niệm Chu."

 

"Tỉnh rượu chỉ ngồi dưới hoa, say rượu cũng ngủ dưới hoa."

 

"Dù anh và cậu ta là tình địch, nhưng… không thể không thừa nhận, cậu ta là người rất chung tình."

Loading...