Mỗi Sớm Xuân Về - Chương 19
Cập nhật lúc: 2025-03-09 12:30:51
Lượt xem: 907
Ta lại nhớ về đêm trăng treo lơ lửng nơi hoang dã năm ấy.
Đường quê hoang vu, bóng cây lay động.
Hắn cõng ta đi qua con đường không một bóng người, rồi đi qua chiếc cầu mục nát.
Bây giờ ban ngày không có gió, vậy mà nước mắt ta vẫn nóng hổi rơi xuống, thấm ướt cả vai hắn.
Lại giống như ngày ấy, dường như ta chỉ còn hắn mà thôi.
"Triệu Gia Nam, giữa phố lớn thế này, sao ngươi còn mang theo trường thương?"
"Ta muốn mang thì mang."
"...Triệu Gia Nam, ta không muốn ngươi chết."
"Vậy thì nàng cũng đừng chết, sống thật tốt đi."
"...Đừng đi, có được không?"
"Không được."
"Ta cầu xin ngươi."
"Tỷ phu."
"Cha."
"Không được gọi ta là cha."
"Nhưng trước đây ngươi nói ta là con gái của ngươi."
"Lão tử không có con gái lớn như vậy!"
"Tam gia."
"Hử?"
"Ngươi già rồi."
"Vớ vẩn, ta mới hai mươi lăm, sao mà già?"
"Hai mươi lăm tuổi, đáng ra đã làm cha từ lâu rồi."
"Ta còn chưa lấy vợ."
"Lạ thật, tại sao ta luôn nhớ đến dáng vẻ ngày trước của ngươi? Phụ thân ta từng khen ngươi trầm ổn, nhưng thật ra ngươi chỉ có vẻ ngoài trầm ổn, còn bên trong thì ngạo mạn vô cùng."
"Chuyện này mà nàng cũng biết sao?"
"Ta mệt quá, ngươi đừng đi nữa."
"Đừng ngủ, ta đưa nàng đi gặp đại phu."
Từ nhỏ ta đã nghe danh Triệu Tam.
Hắn ăn cơm bách gia, lớn lên trong chợ búa, đánh nhau giỏi, càng ngày càng vô pháp vô thiên.
Ai cũng bảo hắn là tai họa của trấn Thanh Thạch.
Sau này, thổ phỉ tràn xuống cướp bóc, hắn dẫn theo một đám du côn lưu manh, cùng quan sai trong huyện chống lại chúng.
Nhưng xong việc, hắn vẫn y như cũ, cả ngày dẫn người đến phố Quế Tử vòi tiền.
Về sau, hắn trực tiếp thu phí bảo kê.
Thật vô lý.
Huyện lệnh đã cảnh cáo hắn mấy lần, nhưng sau cùng cũng mặc kệ.
Bởi vì họ đối với hắn có một yêu cầu rất thấp—
Chỉ cần đừng g.i.ế.c người, thì cứ để hắn làm Tam gia của hắn.
Phụ thân ta, huyện lão gia, cùng người dân trong trấn đều là những kẻ khôn ngoan.
Triệu Gia Nam là ác bá, cũng là anh hùng.
Hôm nay, hắn vác theo trường thương, đưa ta đứng trước phủ Trung Dũng hầu.
Hắn nói:
"Tiểu Xuân, thuốc của nàng đến rồi."
Ta biết hắn thật sự rất lợi hại.
Khai Châu là nơi thế nào, ta rất rõ.
Sào huyệt thổ phỉ ở Hắc Lĩnh, hắn có thể trèo ra từ núi thây, cũng có thể xông vào phủ hầu, dùng trường thương đoạt mạng bọn chúng.
Phủ hầu binh lính rất nhiều, g.i.ế.c thế nào cũng không hết.
Ta nghe gió rít lên từng đợt, trong hơi thở của hắn tràn đầy mùi m.á.u tanh.
Hồng Trần Vô Định
Mùi m.á.u càng ngày càng nồng, người ngã xuống không ngừng.
Thây phơi đầy đất, khắp nơi đỏ rực.
Hắn chạy khắp phủ hầu, đôi mắt đỏ ngầu, đạp tung từng cánh cửa.
Hắn đang tìm thuốc của ta.
Ta chưa từng biết, Trung Dũng hầu Tưởng Văn Lộc, lại là một lão già tầm thường đến vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/moi-som-xuan-ve/chuong-19.html.]
Hắn ngồi trong phòng, không hề hoảng sợ.
Nghe nói năm đó, khi quân Khỏa Đao khởi nghĩa, hắn chỉ là một quân sư nhỏ bé.
Sau khi chủ soái chết, hắn buộc phải gánh vác đại cục, trở thành trụ cột chính.
Về sau, hắn theo Bình Vương, giao ra binh quyền, lại quay về làm quân sư.
Không trách được Hoàng đế không chịu trị tội hắn.
Hắn có công, phong hầu xong chỉ làm văn thần, không có thực quyền.
Nhưng chính kẻ như vậy, đã đồ sát trấn Thanh Thạch, không chừa cho chúng ta một con đường sống.
Hắn nói, năm đó không định g.i.ế.c người, bọn họ không muốn đứng cùng phe với thổ phỉ, chỉ muốn tìm lương thực.
Quân lương thiếu thốn, quân Khỏa Đao khởi nghĩa quy mô quá lớn, đa phần lại là nam nhân lỗ mãng, rất nhanh đã mất đi trật tự.
Bọn họ đến trấn Thanh Thạch mượn lương thực và tiền tài, còn hứa sau này sẽ trả lại.
Lương thực quý giá biết bao?
Một đội quân lai lịch bất minh, cùng thổ phỉ cấu kết, ai nấy mắt sáng như sói, lại còn dám nói sau này sẽ trả?
Trách trấn Thanh Thạch chúng ta thà c.h.ế.t chứ không chịu mất của, trách chúng ta không tin lũ cướp, sợ thủ đoạn của thổ phỉ.
Vì thôn trấn, vì con cái, những nam nhân dám liều c.h.ế.t chống lại.
Họ dám liều mạng, phản quân liền dám g.i.ế.c người.
Một khi khơi mào g.i.ế.c chóc, tất cả đều liều mạng, cá c.h.ế.t lưới rách, không thể không giết.
Tưởng Văn Lộc nói, cục diện mất kiểm soát, không còn là thứ hắn có thể nắm giữ.
Triệu Gia Nam cười lạnh, dùng trường thương kề lên cổ hắn:
"Nói nhiều như vậy, nhưng rốt cuộc, phải có kẻ gánh lấy cái giá này."
"Ngươi nói 'bất đắc dĩ', nhưng người c.h.ế.t lại là bách tính trấn Thanh Thạch chúng ta, điều này, không công bằng."
Có oan phải báo, có thù phải trả.
Lão Trung Dũng hầu lúc sắp chết, vẫn truy hỏi chúng ta:
"Con trai ta… nó còn sống không?"
Ta rốt cuộc cũng có chút sức lực, cười lạnh hỏi ngược lại:
"Bách tính trấn Thanh Thạch ta, còn sống không?"
Hắn trợn trừng mắt, c.h.ế.t không nhắm mắt.
37
Triệu Gia Nam bị bắt giam vào ngục, phán quyết mùa thu hành hình.
Thuốc của hắn hiệu nghiệm, ta không chết, ngày qua ngày dần khá hơn.
Nhưng ta vẫn chưa thể chết.
Ta cần phải gặp hắn.
Ngục giam Hình Bộ, hắn bị giam gần một tháng, râu ria rậm rạp, đầu tóc bù xù, nhưng tinh thần vẫn rất phấn chấn.
Hắn cười cười, bảo thấy ta không còn trắng bệch dọa người nữa, rốt cuộc cũng có thể an tâm rồi.
Nhưng ta vẫn quá gầy, nên ăn nhiều một chút, nam nhân thích nữ nhân có da có thịt hơn.
Ta không tin: "Nam nhân chẳng phải đều thích những cô nương yểu điệu dịu dàng sao?"
Hắn cười: "Nàng không hiểu. Ít nhất ta không phải vậy."
Ta nói: "Ngươi sắp c.h.ế.t rồi, còn tâm trạng mà nói chuyện này?"
Hắn cười lớn: "Chính vì sắp chết, nên mới có tâm trạng nói chứ."
"Triệu Gia Nam, ta không còn là tiểu cô nương nữa."
"Ta biết."
"Tào Quỳnh Hoa có khỏe không?"
"…… Cái này ngươi đi hỏi Mã Kỳ Sơn, làm sao ta biết."
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả."
"Mã Kỳ Sơn đâu? Sao không cùng ngươi vào kinh?"
"Hắn ở Khai Châu, không đi được."
"Tào Quỳnh Hoa không phải nữ nhân của ngươi?"
"Dĩ nhiên không phải, năm đó cứu nàng ấy ra khỏi ổ thổ phỉ, nàng ấy liền đi theo Mã Kỳ Sơn."
"Ồ."
"Ồ cái gì mà ồ."
"Ồ."
"……"
"……"